Ngụy Anh kéo rèm cửa ra, ánh sáng lọt vào phòng, bên ngoài tuyết đang rơi. Mấy hôm nay tuyết đều rơi, Ngụy Anh thích ra nghịch tuyết nhưng Lam Phong sợ cậu ốm nên luôn miệng dặn dò.
- Tuyết lạnh lắm, em ở trong nhà cho ấm.
- Không có anh thì đừng ra nghịch tuyết một mình.
- Đợi anh về rồi chơi tuyết cùng em,...
Ngụy Anh đứng ra ban công, đưa tay hứng tuyết, khẽ mỉm cười, Lam Phong coi cậu như con nít, lúc nào cũng dặn này dặn kia. Hôm nay là ngày thứ 12 anh đi công tác rồi, Ngụy Anh cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, ngày nào cũng nói chuyện với anh, nhìn thấy anh nhưng vẫn không thấy đủ. Nghĩ lại cậu về làm dâu Lam gia cũng được gần nửa năm rồi, khi mới về còn ghét anh là thế, không ngờ đến bây giờ lại nhớ nhung quay quắt đến vậy.
Ngụy Anh mặc thêm chiếc áo khoác ấm rồi xuống nhà ăn sáng. Bà Lan bưng ra bát cháo nóng hổi đặt trước mặt cậu, Ngụy Anh tươi cười.
- Con cảm ơn bác.
Bà Lan.
- Cậu vừa thổi vừa ăn cho ấm, hôm nay tuyết rơi nên lạnh lắm.
Quản gia Cố đứng đó cũng lên tiếng.
- Hôm nay thứ 7, cậu có đến studio không?
Ngụy Anh.
- Con có, 9h con đi.
Quản gia Cố.
- Cậu nhớ mặc ấm nhé, dự báo thời tiết cho hay nhiệt độ sẽ còn xuống thấp nữa.
Ngụy Anh.
- Vâng.
Vừa nói xong thì cậu hắt hơi một tràng khiến quản gia Cố lo lắng.
Ngụy Anh ăn được hai phần ba bát cháo thì bỏ dở, đấy là còn cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753281/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.