Lam Phong nắm tay Ngụy Anh đi vào phòng ăn, Lam Hải, Cố Hạo cùng quản gia Cố và mọi người nhìn thấy thế trong lòng đều vui vẻ. Xem vẻ mặt của vị Lam nhị thiếu gia tươi tỉnh thế kia thì ai cũng yên tâm rằng vầng mây u ám đã trôi qua rồi, giờ là lúc ánh dương tỏa sáng.
Lam Phong nhận điểm tâm từ tay bác Lan đặt trước mặt Ngụy Anh rồi lấy đũa với thìa đưa cho cậu. Ngụy Anh thấy mọi người nhìn mình thì ngại ngùng.
- Để em tự làm được rồi, anh xem cả nhà đang nhìn kìa.
Lam Phong ngẩng lên nhìn một lượt.
- Mọi người không định ăn sao?
Mọi người mỉm cười tập trung vào bữa sáng của mình, Ngụy Anh thấy thế thì buồn cười. Anh vừa ăn vừa nhìn sang cậu.
- Lát anh đi làm, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đã xin nghỉ cho em đến hết tuần rồi.
Ngụy Anh dừng đũa.
- Anh xin cho em nghỉ á? Anh còn không hỏi ý kiến của em.
Lam Phong.
- Lần sau anh sẽ hỏi, anh muốn em nghỉ ngơi cho thật khỏe, mấy ngày em mệt mỏi rồi.
Ngụy Anh nhìn anh, thấy người này đang nhìn cậu với ánh mắt chân thành thì cũng xuôi.
- Được rồi, em nghe anh.
Lam Phong cười.
- Trưa anh về ăn cơm cùng em.
Ngụy Anh vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình. Lam Hải nhìn em trai, thấy cậu chịu cười như vậy thì trong lòng phấn khởi vô cùng.
Ngụy Anh tiễn Lam Phong ra cửa, trước khi lên xe anh còn quay lại hôn nhẹ lên trán cậu một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753256/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.