Ngụy Anh đeo máy ảnh, tay xách balo đi xuống nhà, nhìn Cố Hạo.
- Anh đưa tôi đi nhé.
Cố Hạo còn đang khó xử thì Lam Phong đi xuống.
- Tôi sẽ đưa em đi.
Ngụy Anh.
- Không cần phiền anh, để Cố Hạo đưa tôi đi được rồi.
Lam Phong bước hẳn đến trước mặt cậu.
- Em lại làm sao thế?
Ngụy Anh.
- Tôi chẳng làm sao cả.
Lam Phong.
- Đừng có trẻ con như vậy.
Ngụy Anh.
- Phải, tôi trẻ con, vì vậy nên mới không phù hợp với anh.
Cậu quay sang Cố Hạo.
- Nếu anh ngại thì tôi ra đi xe buýt.
Ngụy Anh nói xong bước nhanh ra cửa, Lam Phong nhìn Cố Hạo.
- Cậu đi đi.
Rồi anh quay người đi lên phòng, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cố Hạo nhìn qua gương, cậu đang nhìn ra bên ngoài cửa xe.
- Tiểu thiếu gia, cậu đang giận à?
Ngụy Anh.
- Không.
Cố Hạo.
- Tôi thấy hình như cậu và nhị thiếu gia có gì đó hiểu lầm nhau.
Ngụy Anh.
- Tôi và anh ta thì có gì mà hiểu lầm chứ.
Cố Hạo cười. Ngụy Anh thấy vậy hỏi.
- Anh cười gì vậy?
Cố Hạo.
- Nhìn cậu lúc này giống như đang ghen ý, cậu có phải đã thích nhị thiếu gia rồi không?
Ngụy Anh đơ vài giây rồi nói.
- Anh nghĩ đi đâu thế? Tôi mà thích tên mặt lạnh vô tình đấy á. Anh đừng nói linh tinh.
Cố Hạo không nói nữa, nhưng chỉ cần để ý đến biểu cảm của vị tiểu thiếu gia này là đã nắm rõ được một phần tâm tư rồi.
Vu Hải Triều tiễn khách ra cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753248/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.