Lam Phong ngồi làm việc mà không thể tập trung được. Hai ngày rồi cậu không về phòng ngủ, ăn tối xong là ở rịt trong phòng vẽ, nếu anh không về ăn tối thì có khi mấy ngày cũng chẳng gặp được cậu.
Lam Phong đứng dậy đi ra ô cửa kính, trầm mặc nhìn ra bên ngoài. Anh cũng không rõ tại sao mình lại thấy bực bội, khó chịu đến thế. Trong lòng có cảm giác như bị mất thứ gì đó mà anh nghĩ mãi không ra. Đến bàn, cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Ngụy Anh, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cậu. Đầu bên kia, Ngụy Anh hơi ngạc nhiên khi thấy anh gọi đến, cậu áp máy lên tai.
- Tôi đây.
Lam Phong.
- Chiều chờ ở đó, tôi đến đón em.
Ngụy Anh.
- Không cần đâu, tôi tự về được rồi.
Lam Phong.
- Tôi nói chờ thì em cứ chờ đi.
Xong anh cúp máy, Ngụy Anh ngẩn ra, nhìn màn hình điện thoại mắng thầm.
Trịnh Linh Kiều từ bàn làm việc của mình đi đến, bên trong là chiếc áo cổ khoét sâu, chỉ hơi cúi xuống là có thể lộ ra khe ngực tròn trịa nóng bỏng, bên ngoài cô mặc chiếc áo vest lửng bó sát để lộ đường cong hoàn hảo. Trịnh Linh Kiều chống hai tay vào bàn làm việc của Ngụy Anh, người hơi cúi, cố ý câu dẫn anh.
- Anh Ngụy, sau bữa trưa tôi mời anh đi uống cà phê nhé.
Ngụy Anh nhìn lên, bỏ qua mọi chi tiết gợi cảm của cô.
- Xin lỗi, tôi có hẹn với Tiểu Hoa rồi.
Trịnh Linh Kiều nghĩ thầm "Lại là con nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753244/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.