Ngụy Anh tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là khuôn mặt của anh. Lam Phong đang ngủ, thần thái nghiêm nghị. Lần đầu tiên cậu quan sát anh gần như thế. Phải ghi nhận người này rất đẹp, đôi mày đen, lông mi dài, môi đỏ, da trắng như ngọc, gương mặt có thể nói là hoàn mỹ nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh.
Lam Phong chợt mở mắt, Ngụy Anh giật mình ngồi bật dậy.
- Tôi..tôi ngủ quên mất.
Ngụy Anh vội vàng bước xuống giường đi nhanh vào nhà tắm. Lam Phong ngồi dậy nhìn bộ dạng lúng túng của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.
Cả buổi chiều còn lại Ngụy Anh ngồi trên sopha dán mặt vào laptop để lên ý tưởng cho dự án mà Lam Phong đưa. Đến xế chiều, vai có chút mỏi cậu mới dừng lại, đi ra ban công, vặn lưng vài cái cho đỡ mỏi. Ngụy Anh ra khỏi phòng, nhớ đến Cố Hạo từng nói cuối hành lang tầng 2 có phòng tập thể thao. Cậu xỏ tay túi quần đi dọc hành lang đến phòng cuối cùng. Cánh cửa phòng này rộng hơn các phòng khác một chút, Ngụy Anh đẩy cửa bước vào, bên trong Cố Hạo đang tập.
Cố Hạo nghe tiếng động thì nhìn ra, thấy Ngụy Anh liền dừng lại.
- Tiểu thiếu gia.
Ngụy Anh nhìn xung quanh.
- Phòng tập này lớn thật đấy, còn rộng hơn phòng tập ở Liên Hoa Ổ.
Cố Hạo cầm khăn bông thấm mồ hôi trên trán.
- Ở đây có nhiều dụng cụ tập, cậu có thể thử.
Ngụy Anh lắc đầu.
- Tôi chỉ chạy bộ và chơi thể thao, lúc ở nhà thường chỉ có Hoài Ân tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753238/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.