Tuyết rơi nặng hạt đến tận lúc mặt trời lặn mới ngừng lại, Nhất Bác quỳ trước điện, cả người sớm đã không còn cảm giác
Trong trí nhớ của hắn, lần quỳ lâu như vậy trước đây là vào năm hắn 9 tuổi, cũng là ở vị trí này, chỉ có điều người ngồi ở bên trong là ông của hắn. Lúc đó hắn không hiểu chuyện, vừa quỳ vừa khóc. Đứa trẻ cậy sủng mà kiêu, biết ông nội thương mình, thế nên mới dùng chiêu này, nhưng ông nội không để ý đến hắn. Hắn quỳ suốt một đêm, cho đến khi không còn sức lực mà khóc nữa. Lúc trời hửng sáng, cửa điện mở ra, tất cả mọi người thấy hắn nằm sõng soài trên mặt đất. Hắn trong cơn mê man, nghe thấy có người tới bẩm báo, Ngụy quốc công ở trong thiên lao đã băng hà rồi.
Phụ thân hắn trước khi chết bị tước đoạt Vương vị, chỉ còn lại danh "Quốc công" không có quyền lực gì. Nhưng Tiên đế vẫn thương người, không nhắc đến hai chữ "Tập tước", lại ban thưởng chức vị "Ngụy Vương" một lần nữa. Bắc Lương rất coi trọng thận phận trưởng thứ, địa vị của đích trưởng tôn còn cao hơn cả con vợ lẽ. Một dạo có tin đồn Tiên đế muốn trực tiếp truyền lại hoàng vị cho hắn. Nhưng Tiên đế từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ động thái nào, ngài muốn bảo vệ tính mạng của tiểu tôn tử này trước phong ba bão táp, nên càng không thể đưa hắn bỏ vào mồi lửa.
Lúc kim thượng ép Tiên đế trao lại ngôi vị, Tiên đế chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-doan-nhan-thanh/267321/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.