Chương trước
Chương sau
《 Nhân Gian Mấy Mùa Thu 》Chương 14:
Toàn bộ phủ đệ đều lâm vào sự ngột ngạt vừa yên tĩnh vừa rối ren.
Sau khi Thập Thất tỉnh dậy liền bị Lý ma ma giữ lại trong phòng, Ngôn Băng Vân sớm đã ra lệnh, không cho phép nữ nhi bước ra khỏi phòng một bước. Thế nhưng Lý ma ma làm sao giữ được nàng, đến giờ Ngọ, Lý ma ma vừa quay đầu thu dọn bát đũa, Thập Thất đã chạy ra ngoài nhanh như gió. Nàng thậm chí còn dùng luôn khinh công mà Tạ Doãn đã dạy, thân thể nhỏ bé nhảy lên mấy lần đã đến trước cửa phòng của phụ thân, nàng bước một bước tới rồi lại dừng lại không dám tới gần.
Cửa phòng đóng chặt, gió thổi qua buổi chiều ngày mùa thu, nàng đứng im ở nơi đó, chỉ nghe thấy lòng mình nảy liên hồi, nàng chưa từng bồn chồn thế này. Con mèo nhỏ Ngôn Băng Vân tặng nàng bỗng nhiên nhảy từ trên cành cây trong viện xuống sân, đi vòng quanh bên chân nàng, Thập Thất cúi đầu nhìn nó một chút rồi bế nó lên.
Lý ma ma lúc này mới hoảng hốt đuổi tới, "Tiểu thư! Tiểu thư!" Vừa gọi vừa chạy tới ôm nàng, "Người không thể tới chỗ này, nào, mau cùng ta trở về."
Thập Thất cứng đầu đứng tại chỗ không chịu động đậy, nàng cũng không dám đi vào. Lý ma ma liên tục lôi lôi kéo kéo làm mèo con hoảng sợ. Nó giận dữ kêu "meow" một tiếng, cào lên mu bàn tay của Thập Thất hai vết rồi nhảy xuống chạy đi mất. Lý ma ma giật mình cầm tay Thập Thất, luôn miệng mắng con mèo kia nghịch ngợm. Thập Thất cũng không kêu đau, đôi mắt của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia.
Nửa khắc sau cánh cửa rốt cuộc cũng mở, Tạ Doãn đứng trước cửa nhìn nàng.
Thập Thất nhanh chóng thoáng nhìn vào bên trong nhưng không nhìn thấy gì, trong đó đã dựng một tấm bình phong che lại. Nàng nghe thấy bên trong có tiếng nói không dứt, hình như là tiếng của bà bà mới tới, Lý ma ma nói với nàng, bà bà ấy là người đến để giúp phụ thân sinh đệ đệ. Nàng không nghe rõ được bà bà đang nói gì, cũng không nghe rõ phụ thân nói cái gì, cơ hồ không phải là lời nói, chỉ là một chút âm thanh vụn vặt lẫn lộn, Thập Thất còn đang muốn nghe thì Tạ Doãn đã đóng cửa lại.
Hắn vận thường phục rộng màu trắng, đứng trên hai bậc thang cao nhìn xuống nữ nhi, ánh mắt dừng lại tại hai vết máu trên mu bàn tay của nàng, nhíu mày hỏi: "Bị làm sao vậy?"
"Mèo cào ạ." Thập Thất cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới cảm thấy mu bàn tay có hơi rát. Nàng dùng một cái tay khác che đi, muốn nói chuyện, lại chỉ cúi đầu không nói gì, chớp chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống tay nàng.
Tạ Doãn thở dài, bình tĩnh nói với Lý ma ma: "Sai người tới Tấn Vương phủ mời Thục Ninh quận chúa tới đây." Sau đó hắn nhanh chóng bước xuống bậc thang, ngồi xổm xuống ôm Thập Thất vào lòng, "Thập Thất ngoan, đừng sợ."
Thập Thất thuận thế ôm cổ cha, khuôn mặt nhỏ vùi ở vai hắn, vừa lo sợ vừa luống cuống: "Phụ thân thế nào rồi ạ?"
Tạ Doãn ôm nữ nhi, ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên, bế Thập Thất ngồi ngay ngắn trên đùi mình, lau nước mắt đi cho nàng, "Phụ thân con không sao cả, con sắp có thể nhìn thấy Tuy nhi rồi.". Ngôn Tình Ngược
Thanh âm của Thập Thất nhỏ dần, giống như thỉnh cầu: "Vậy con có thể vào trong nhìn phụ thân một chút không?"
Tạ Doãn lắc đầu, sau đó lại cam đoan với nàng: "Nhưng cha cam đoan, Tuy nhi vừa ra đời sẽ được ôm đến cho con nhìn, có được không?"
Thập Thất nhíu mũi một cái, khóc nấc lên: "Con không muốn Tuy nhi, con muốn phụ thân."
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau rất rõ, cực kì ngắn ngủi, ngắn đến mức giống như chỉ là ảo giác. Toàn thân Tạ Doãn run lên, đặt nữ nhi đứng xuống, quay người liền muốn bước vào. Hắn quay đầu lại đã thấy nữ nhi muốn vào cùng, đành phải nhẫn nại ngồi xổm xuống nói với nàng: "Con đừng lo lắng, lát nữa quay về với Lý ma ma, ngoan ngoãn ở lại trong phòng, cha đã sai người mời Tiểu Hoa đến chơi với con rồi, không được sợ nữa. Hai đứa con muốn ăn gì thì cứ nói với Lý ma ma, hôm nay cha không thể chơi với con được, con phải ngoan, có được không?"
Bên trong phòng lại truyền tới một tiếng kêu đau, Thập Thất giật mình nhìn vào. Tạ Doãn không chờ được nữa, quay người bước vào, thuận miệng phân phó cho một nha hoàn dẫn Thập Thất trở về phòng. Hắn lại bước đến bên giường, Ngôn Băng Vân duỗi một cánh tay ra, Tạ Doãn vội vàng nắm lấy tay y, lòng bàn tay đều là mồ hôi có chút lạnh.
"Xước nhi đâu?" Ngôn Băng Vân thở hổn hển hỏi một câu.
Tạ Doãn ngồi ở mép giường, hai tay đều cầm bàn tay của Ngôn Băng Vân, đặt lên môi khẽ hôn một cái, "Về phòng rồi. Ta đã sai người mời Thục Ninh quận chúa đến, ngươi không cần lo lắng."
Ngôn Băng Vân mơ hồ đáp "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa. Cơn đau vừa rồi y phải nhịn để không hét lên, lúc này cơn đau đã qua đi, bà mụ ra hiệu cho nha hoàn đưa nước tới cho y uống, Tạ Doãn cầm lấy đỡ y tựa vào lồng ngực mình, đút từng ngụm cho y uống.
Ngôn Băng Vân không kiên nhẫn tự mình cầm chén nước nhân sâm lên uống cạn, nghĩ nghĩ một hồi lại nói với Tạ Doãn, "Ngươi đến phòng Xước nhi đi, chỗ này không cần ngươi."
"Không được." Tạ Doãn đưa cái chén rỗng cho người bên cạnh, "Ta không đi đâu cả."
Ngôn Băng Vân không mở mắt ra, "Con bé sẽ lo lắng."
Tạ Doãn ôm chặt vai của y, lại hôn lên đỉnh đầu y.
Hắn nghĩ, vậy ta thì không lo lắng sao?
Nhưng Tạ Doãn không nói gì cả, hắn để mặc cho người trong ngực siết chặt tay mình, lực tay của Ngôn Băng Vân quá lớn, thời điểm đau đớn cực độ cũng không để ý được nhiều, từng khớp xương tay của Tạ Doãn đều giống như sắp bị bóp nát, lúc này y buông ra mới hắn mới thấy tay của hắn đã sưng đỏ đến đáng sợ.
Ngôn Băng Vân cũng nhìn thấy, y buông tay Tạ Doãn ra, muốn nắm một vật gì khác. Tạ Doãn lại nhanh tay nắm chặt tay y.
"Ta không đi đâu cả."
Thời điểm lồng cơm được đưa vào phòng ngủ, Ngôn Băng Vân đang vô cùng đau đớn. Bất luận y có nhịn thế nào thì tiếng rên đau vẫn tràn ra khỏi khóe môi y đã cắn chặt. Tóc của y đã thấm ướt mồ hôi, Tạ Doãn vẫn luôn ở bên cạnh y, thời điểm có người tới muốn bẩm báo hắn cũng không chút nghĩ ngợi phất tay kêu người lui xuống.
Lại qua một lát, nha hoàn kia tiến đến, trong tay cầm một lồng cơm, kề sát bên tai Tạ Doãn nói là tiểu thư và Thục Ninh quận chúa đích thân mang tới, là tấm lòng thành của Tấn Vương phi, cần phải giao tận tay Ngôn đại nhân.
Tay của Tạ Doãn đang bị Ngôn Băng Vân siết chặt, hắn bắt đầu tức giận vì Thập Thất không biết nặng nhẹ, đang muốn quát nha hoàn kia mau lui xuống thì Ngôn Băng Vân lại gắng gượng nói một câu: "Khoan đã..."
Nha hoàn kia nhanh chóng bưng lồng cơm tiến đến. Ngôn Băng Vân thở hổn hển hai lần, bụng của y liên tục đau thắt lại từng cơn, y hơi chống dậy hỏi nàng: "Ngươi nói, Tấn Vương phi để Thục Ninh quận chúa đưa tới?"
"... Dạ."
Ngôn Băng Vân ráng sức gọi, "Tam ca."
Tạ Doãn đưa tay nhận lấy, lồng cơm này không có điểm gì lạ, bên trong chỉ có một bát canh cá đã nguội lạnh, Tạ Doãn nhìn một cái, lại hỏi: "Thục Ninh quận chúa còn nói gì nữa không?"
"Quận chúa nói, đây là Vương phi tự mình làm, nghĩ đến Ngôn đại nhân sinh hài tử vất vả, muốn Ngôn đại nhân..."
Nàng còn chưa dứt lời, Ngôn Băng Vẫn đã đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, tay nắm chặt tấm chăn dưới thân, cả người bỗng nhiên ngã về phía trước, Tạ Doãn giật mình vội vàng đỡ y, chỉ nghe thấy Ngôn Băng Vân mơ hồ nói một câu: "Tấn Vương phủ xảy ra chuyện rồi..."
Tạ Doãn sững sờ, sau lưng bỗng toát một tầng mồ hôi lạnh —— Hôm nay trong cung có Vạn Thọ yến, Thục Ninh quận chúa chỉ là con của tiểu thiếp, dĩ nhiên không cần tham dự, nhưng Tấn Vương phi vì sao vẫn còn ở lại trong phủ, thậm chí còn nấu một bát canh cá đưa tới đây, nói là nhất định phải giao đến tay Ngôn Băng Vân như vậy?
Tạ Doãn bỗng nhiên đứng lên, lấy đôi đũa từ trong lồng cơm ra, tùy tiện chọc lên thân con cá mấy lần, phát hiện ra trong bụng có cá có một miếng vải lụa, bên ngoài bọc qua loa một tầng giấy dầu. Ta Doãn mở ra đọc lướt một lần, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ngôn Băng Vân gọi hắn: "Tam ca! Rốt cuộc là thế nào!"
"Triệu Uyên động thủ rồi. Tấn Vương phủ bị bao vây, A Nhàn bị giam lại trong cung, không truyền tin ra được."
Ngôn Băng Vân vừa định nói gì đó, dưới thân lại truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt xông thẳng lên đại não, y choáng váng ngã xuống, tai ong ong không dứt, ngay cả tiếng của bà mụ bảo y dùng sức y cũng không nghe rõ. Y giống như bị thủy triều đánh dìm xuống, có dã thú ngậm lấy một nữa thân thể của y. Y theo bản năng dùng lực đẩy xuống, bàn tay luống cuống với trên không trung hai lần, sau đó được một bàn tay khác vững vàng cầm chặt.
Tạ Doãn vội vàng gọi y, bà mụ cũng đang gọi y, có một đôi tay ấn trên bụng y, muốn dùng sức đẩy hài tử xuống. Cổ tay của Ngôn Băng Vân đã hiện ra đầy gân xanh, đôi mắt phiếm hồng, tơ máu giăng đầy trong mắt. Y quay đầu nhìn Tạ Doãn, cắn răng nói ra hai chữ: "Lệnh bài."
"Cái gì?'
"Ta... Lệnh bài của Giám Sát Viện."
Tạ Doãn bị y chọc giận cơ hồ phát điên lên, "Ngươi nói nhảm cái gì vậy! Chẳng lẽ ngươi còn muốn..."
"Ta không đi được." Ngôn Băng Vân tận lực bảo trì thanh âm bình ổn, ngữ tốc cực nhanh, "Ngươi đi."
"Ngươi..."
"Cầm lệnh bài của Giám Sát Viện đi, tối nay người nào không nghe hiệu lệnh của ngươi, lập tức chém!"
Tạ Doãn lạnh lùng nhìn thấy y bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại, bà mụ liên tục thúc giục y dùng sức mạnh lên, hắn lúc này mới hận phun ra mấy chữ: "Ngôn Băng Vân, ngươi điên thật rồi."
Ngôn Băng Vân không để ý tới hắn, nhanh chóng bàn giao trong lúc cơn đau vừa qua đi: "Đến Tấn Vương phủ trước, tra rõ ràng xem là ai bao vây Tấn Vương phủ... Triệu Uyên nằm trong cung lâu như vậy, không thể có bản lĩnh này, nhất định có người giúp ông ta."
Y đề ra mấy cái tên có khả năng nhất, để Tạ Doãn dẫn người của Giám Sát Viện đi bắt toàn bộ gia quyến của tất cả bọn họ.
Tạ Doãn hít sâu một hơi, "Hắc kỵ vẫn còn trong tay Triệu Uyên, nước xa không cứu được lửa gần!"
"Hắc kỵ là hắc kỵ của Giám Sát Viện!" Ngôn Băng Vân gầm nhẹ giống như một con dã thú bị thương, "Ngươi mau tiến cung, nếu có ai ngăn cản ngươi, giết không tha!"
Tạ Doãn siết chặt tay y, răng hàm cắn chặt, quai hàm kéo ra một đường cung sắc bén, "Ta lập tức cho người đi gọi người của Giám Sát Viện..."
"Không được! Ngươi nhất định phải đi!" Ngôn Băng Vân nhất quyết cắt ngang lời y, một câu nói bị cơn đau kịch liệt cắt thành mấy đoạn mới nói xong, "Ngươi mới là... Thái tử Hiếu Chương... của Đại Chiêu!"
Tạ Doãn lắc đầu, "Ta tuyệt đối không rời ngươi nửa bước."
Ngôn Băng Vân nhắm mắt lại, đau đến nỗi khi cắn răng còn phát ra âm thanh, nhất thời không phân rõ được là vì bị Tạ Doãn chọc tức hay là vì quá đau nữa.
"Tam ca... Coi như ta cầu xin ngươi." Thanh âm của y nhỏ dần, "Bách quan đều tới Vạn Thọ yến, Triệu Uyên nói gì bọn họ cũng tin... Chỉ có ngươi ra mặt, bọn họ mới có thể nghe ngươi... Tấn Vương khổ tâm trù tình bao lâu nay, vất vả lắm mới dẹp được cục diện loạn lạc... Không thể xảy ra đại loạn nữa..."
Tạ Doãn trầm mặc, giống như có một mồi lửa đốt đến cổ hắn, hắn hận giờ phút này không thể lập tức tiến cung băm vằm Triệu Uyên.
"Nhưng ngươi..."
"Ngươi ở lại đây, có thể thay ta sinh hài tử sao!" Ngôn Băng Vân gạt tay hắn ra, đáy mắt nổi lên huyết khí cuồn cuộn, "Không được thì mau cút."
Tạ Doãn bỗng nhiên đứng lên, bà mụ bị hắn làm cho giật nảy mình, còn tưởng là Tạ Doãn phát điên lên định đánh Ngôn Băng Vân. Nhưng hắn chỉ nghiêng người qua lấy lệnh bài của Ngôn Băng Vân bên trong đấu thụ, sau đó không nói một lời bước nhanh ra ngoài.
"Triệu Minh Doãn!" Ngôn Băng Vân đột nhiên quát to một tiếng, y chưa từng gọi Tạ Doãn như thế này, Tạ Doãn bị y làm cho ngẩn người, kinh ngạc đứng trước cửa.
Ngôn Băng Vân lại nói tiếp, "Tính mạng của toàn gia ta đều đặt trên người Tấn Vương. Hiện giờ ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Uyên nên giết thì phải giết, quyết không thể tha cho ông ta thêm lần nữa, lần này nếu như ngươi còn dám nhân từ, phô trương sự anh hùng thánh nhân của ngươi ra, ta sẽ bóp chết Xước nhi và Tuy nhi trước, tránh để hai đứa nó phải chịu nhục!"
Tạ Doãn toàn thân chấn động, thấp giọng trả lời một câu, "Đã biết." Sau đó lập tức sải bước bước ra ngoài, quay người đóng cửa phòng lại.
Ngôn Băng Vân thấp giọng đè nén, tiếng kêu đau cứ như vậy bị y nhốt lại phía sau cửa.
Ngày hai mươi ba tháng chín, Triệu Uyên giả ngây giả dại gần một năm đột nhiên bạo khởi ở Vạn Thọ yến, bí mật phái thủ vệ muốn diệt trừ Tấn Vương, bị Tấn Vương nhìn thấu, hai bên đối chiến không ngừng.
Triệu Uyên lập tức hạ lệnh đóng cổng thành, ai ngờ chỉ sau một canh giờ, có người cầm lệnh bài viện trưởng của Giám Sát Viện xông vào cung, liên tục trảm năm Cấm quân canh giữ cổng thành, thủ lĩnh của hắc kỵ phản bội. Người này lập tức dùng hắc kỵ đánh bại Cấm quân cung thành, khống chế được toàn bộ cục diện nội cung, lúc này mới thản nhiên tiến vào đại điện mừng thọ.
Bách quan lúc này mới biết được, ngày này đúng là Thái tử Hiếu Chương đã chết trong loạn Kim Lăng nhiều năm trước.
Toàn bộ cung thành thắp đuốc sáng như ban ngày.
Thời điểm Ngôn Băng Vân tỉnh lại cũng không rõ là giờ nào. Híp mắt lại nhìn hồi lâu mới lờ mờ nhìn thấy ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ, cũng nhìn không ra đang là bình minh hay là chạng vạng tối, y vừa muốn động đậy một chút, người bên cạnh đã lập tức cảnh giác bắt lấy một tay của y.
Ngôn Băng Vân cố gắng mở mắt ra, tay cũng co lại nắm tay đối phương. "Đã là giờ gì rồi?"
"Giờ Dậu."
A, y đã ngủ một ngày một đêm rồi.
Ngôn Băng Vân đáp "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Ngươi trở về khi nào?"
Tạ Doãn: "Chưa được bao lâu."
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hắn vẫn mặc thường phục màu trắng như hôm qua, trên tay áo còn có một vết máu lớn màu đỏ sậm, mùi máu tanh xông vào khoang mũi y. Ngôn Băng Vân bỗng nhiên cử động, không biết đã chạm phải chỗ nào, đau đến nỗi lông mày của y nhíu chặt, Tạ Doãn vội đứng dậy dìu y tựa vào lòng mình.
Ngôn Băng Vân ngừng một chút: "... Không phải máu của ngươi?"
"Không phải." Tạ Doãn không quá để ý, hắn cũng không biết là dính phải lúc nào. Hắn chỉ gắt gao ôm lấy Ngôn Băng Vân, giống như là sợ y sẽ biến mất.
Ngôn Băng Vân lại hỏi: "Đã đi nhìn Tuy nhi một cái chưa?"
Tạ Doãn lắc đầu, "Vẫn chưa, ngươi vẫn chưa tỉnh, ta không yên lòng."
Trong phòng nhất thời lặng im chỉ còn tiếng thở của hai người, Tạ Doãn lại nói: "Vì sao ngươi không hỏi ta tình hình trong cung thế nào?"
Ngôn Băng Vân nở một nụ cười hiếm thấy: "Ngươi đã bình an trở về, đương nhiên là xử lý tốt rồi."
Trước khi Tạ Doãn trở về bên Ngôn Băng Vân, hắn đều là an bài tất cả mọi chuyện không sót thứ gì. Ngôn Băng Vân cũng chưa từng quên người đã dốc hết sức lực giữ lại giang sơn Nam triều lúc trước là ai. Hắn đã đi thì nhất định sẽ không có chuyện gì.
Tạ Doãn đáp "Ừm" một tiếng, "Tấn Vương kính Bệ hạ một chén rượu thọ, Bệ hạ đã ngủ rồi."
Ngôn Băng Vân chớp mắt một cái, giống như là không nghe thấy, nửa ngày sau mới đáp một tiếng, "Tốt."
Kì thật Tạ Doãn còn rất nhiều lời muốn nói với y, tỉ như nói Phạm Nhàn đã hạ lệnh trả hắc kỵ lại cho Giám Sát Viện. Đây là có ý Tấn Vương vẫn tín nhiệm Giám Sát Viện, sau đêm nay, trong triều không có người nào dám phản đối nữa. Nếu như Ngôn Băng Vân nguyện ý, y có thể tiếp tục làm viện trưởng Giám Sát Viện, Phạm Nhàn có thể cho y quyền thế, thậm chí còn hơn cả những gì trước đây Triệu Uyên cho Trần Bình Bình.
Nhưng Ngôn Băng Vân chỉ nằm trong ngực Tạ Doãn, có hơi khép mắt lại.
"Tuy nhi sinh ra vào giờ Tý."
Tạ Doãn khẽ giật mình, cũng không đáp lại lời nào. Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, lại nói, "Nó sinh ra vào ngày hai mươi bốn tháng chín, không xúi quẩy."
Tạ Doãn lúc này mới hiểu được y nói gì, y vẫn nhớ câu nói lúc trước của hắn, nếu Tuy nhi sinh vào cùng ngày sinh thần của Triệu Uyên, sợ là vận xui.
"Ta nói hươu nói vượn mà ngươi cũng để trong lòng à?" Tạ Doãn hơi cúi đầu, hôn lên trán y một nụ hôn, "Tuy nhi là nhi tử của ta, ta còn ngại xúi quẩy sao?"
Ngôn Băng Vân cong khóe môi, "Ngươi phải nhớ kỹ câu nói này."
"Hửm?"
"Những lúc nó khóc trong đêm, ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây chính là nhi tử của ngươi."
Tạ Doãn có chút sửng sốt, cúi đầu im lặng nở nụ cười. Hắn vòng tay qua ôm eo Ngôn Băng Vân, cầm tay của y đang đặt trên chăn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Ừ, là nhi tử của chúng ta."
- -----------------------------------------
Ultr cái chương này cảm động quá
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.