Khi Tiêu Chiến đến Peak Villa, bác sĩ Lý đang thay băng cho Vương Nhất Bác. Vết thương xuyên thấu trên ngực phải của hắn rất gớm ghiếc, dù đã bốn năm ngày trôi qua, máu vẫn rỉ ra thấm đẫm một mảng băng gạc.
“Đừng nhìn.” Đôi môi Vương Nhất Bác tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến lại đặc biệt dịu dàng, “Nhìn rất sợ, anh vào phòng khách đợi một lát, em thay thuốc xong sẽ quay lại.”
Tiêu Chiến chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng. Không khí trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả bác sĩ Lý đang thay băng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ thay băng cũng vô thức nhanh lên.
“… Anh tức giận sao?” Vương Nhất Bác thận trọng hỏi.
Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cho đến khi bác sĩ Lý quấn băng gạc lại, anh mới chậm rãi nói: “Tại sao sau khi bị thương nặng như vậy, em lại không nói cho anh biết?”
“Lúc đó Locke sắp phải phẫu thuật. Em sợ anh sẽ bị phân tâm. Hơn nữa, vết thương này có vẻ không quá nghiêm trọng …”
Không ngờ Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong, hai mắt Tiêu Chiến đột nhiên đỏ lên, thấy tình hình không ổn, bác sĩ Lý vội vàng nói vài câu dặn dò, nhanh chóng thu dọn hộp thuốc chạy trốn.
Trong phòng ngủ trống rỗng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hít một hơi, giương đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn hắn: “Nếu dao đâm sâu hơn một chút, phổi của em sẽ bị huỷ, phải không? Như vậy còn không nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-danh-nghia-hon-nhan/1011914/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.