Tiêu Chiến đang nằm mơ đột nhiên thấy lạnh. Lúc này đã vào cuối thu, y lại quên bảo Tiểu Từ Tử lấy thêm chăn.
Từ bé đã sống trong căn phòng tối, vài chục năm cũng hệt như một ngày, nên y không nhạy với thời tiết bằng người thường, đến vùng Trung Nguyên đã hai năm có thừa nhưng vẫn chưa quen.
Kỳ thực khí hậu Trung Nguyên ôn hòa hơn Lâu Lan...
Y trở mình, nửa tỉnh nửa mê nằm nghĩ.
Mùa đông ở Lâu Lan rất lạnh nhưng không có tuyết, chỉ có mưa không ngừng. Y nhớ rất rõ trong căn phòng tối, mùa đông khắc nghiệt, nước mưa thường tạt vào cửa sổ, trôi xuống vách tường, còn chưa chạm đất đã đóng băng, gió Bắc như đao, tê da liệt cốt, nhìn ra ngoài theo hướng gió thổi, bầu trời hoàn toàn không còn màu sắc. Bọ cạp độc và rết cũng biết lạnh, cuộn mình không nhúc nhích nằm bên chân y. Lúc ấy y mới không sợ chúng nữa.
Y không thể hồi tưởng cái lạnh trong ký ức của mình, vì ngay lập tức sẽ nhớ lại nỗi đau lúc ấy, đau như đao chém lửa đốt, cơn đau không ngừng quanh quẩn trong cơ thể, bao năm vẫn vậy, không thể ngừng lại, không thể thở được, vĩnh viễn không thoát khỏi địa ngục La Sát. Quá sâu, quá đau lòng, vậy nên hiện tại nghĩ tới vẫn run rẩy.
Y đang ngủ, càng cuộn càng chặt, vốn định kéo kín chăn, chẳng biết tại sao cảm giác kéo không được, chỉ biết cố gắng nhích vào trong.
Lạnh quá ——
Y nhíu mày, hệt như sắp bị giấc mơ đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/2425393/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.