Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày.
Hắn đã quen giữ vẻ bình tĩnh, từ bé đến lớn không để lộ biểu cảm kinh ngạc biến sắc được mấy lần. Tiêu Chiến chọc chọc mặt hắn mà hắn chỉ ngồi yên nhướng mày nhìn y, ngược lại khiến Tiêu Chiến không được tự nhiên, rút tay về giấu trong tay áo.
"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu. Đương nhiên y khó mà nói đây là nhất thời không tự chủ được, thấy Vương Nhất Bác nghiêm túc mím môi, bên má phồng lên một khối nhỏ, nhìn có vẻ khả ái —— rõ ràng là khác xa với hình tượng của Vương Nhất Bác nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác này, không hiểu sao chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Định vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, Vương Nhất Bác không phải loại người tốt bụng buông tha cho kẻ khác, nhất là đối với Tiêu Chiến.
Thoa xong ngón cuối cùng, hắn đứng lên, vừa lấy khăn lau tay vừa nói: "Ta thấy ngươi ngày càng bạo gan."
Mấy ngày nay hắn nói lời này rất nhiều lần, nhưng chỉ là độc miệng, đến giờ vẫn chưa làm gì nên có vẻ như ngày càng không có sức uy hiếp. Vậy nên Tiêu Chiến cũng không bị dọa nữa, còn cả gan tiếp lời hắn: "Ta chọc một cái thôi..."
Vương Nhất Bác liếc nhìn y.
Tiêu Chiến ngừng nói, cúi đầu ngắm nước sơn móng thượng hạng. Vẫn còn chưa khô, sáng lên dưới ánh nến. Y nhìn một lát, lại nói: "Người Lâu Lan không dùng màu này."
"Hửm?"
"Người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/2425371/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.