Chương trước
Chương sau
Bị ánh mắt ấy dán lên người, Lý Uy nhất thời không nói nên lời.

Không phải vì hắn không biết ăn nói... Câu này thật sự là hỏi khó hắn.

Mỗi ngày Tiêu Chiến đều ở một mình trong tẩm điện, ban ngày điện hạ không có ở đây, hắn là thuộc hạ, cũng không thể tùy ý ra vào. Nghĩ lại, hình như quả thật hắn cũng chưa từng chủ động hỏi xem y ở nơi này có nhàm chán hay không, khó chịu hay không... Lúc trước, khi y ở chỗ của mình, tốt xấu gì cũng có thể ra sân viện hít thở khí trời, mà hiện tại ở trong Đông cung, suốt ngày chỉ ở trong tẩm điện cửa đóng then cài, thậm chí muốn đến bên cửa sổ cũng phải thật cẩn thận, sợ bị người ta nhìn thấy.

Nghĩ đến, đúng là cả ngày y buồn bực không vui...

Ý tứ của Cơ Vô rất rõ ràng, đây kỳ thật cũng không phải là vấn đề y có vui vẻ hay không mà là bọn họ căn bản không tôn trọng cảm giác của Tiêu Chiến, cũng không quan tâm đến phản ứng của y. Những điều này, người vừa mới tới được một ngày như hắn cũng có thể nhìn ra, mà bọn họ lâu như vậy lại không ai để ý đến.

Cái này cũng khó trách, Vương Nhất Bác dù sao cũng đã quen với phong thái của Thái tử điện hạ, sao có thể đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ. Đại khái cảm thấy Tiêu Chiến ở chỗ này muốn gì được nấy, cũng đã nên cảm tạ thiên ân rồi.

Chuyện này thật sự là...

Trầm mặc hồi lâu, Lý Uy mới lên tiếng: "Tạ ý tốt của Cơ công tử. Nhưng đêm nay nương nương có thể sẽ trở về chỗ ở của mình, tạm thời không thể cùng công tử ra ngoài chơi. Thỉnh công tử chờ thêm một lát, nếu điện hạ truy cứu, thuộc hạ cũng không dễ đối phó."

"Là vậy à..."

Nếu đã nói Tiêu Chiến muốn trở về tiểu viện của y, vậy Cơ Vô cũng không cố chấp làm gì. Dường như hắn có chút buồn bực, sao lại đúng lúc y phải quay về cơ chứ, nhưng cũng đành gật đầu.

"Vậy lần sau đi."

Hắn ném đồ cho Lý Uy để thuận tiện mang về, còn mình chỉnh trang lại vạt áo đi đến thư phòng.

Thanh âm từ xa truyền tới, "Thật ngại quá nương nương, đồ của ta tìm không ra, không có cách nào dẫn ngươi ra ngoài chơi cả, đành hẹn lần sau vậy..."

Để mặc Lý Uy đứng tại chỗ yên lặng trong chốc lát mới xoay người rời đi. Đến buổi tối, Vương Nhất Bác bận rộn mãi vẫn chưa về, liền sai Lý Uy đưa y đến tiểu viện.

Cũng phải, gần đây hắn trở về rất muộn. Có lẽ thật sự không thể thoát thân.



Cơ Vô vốn xung phong muốn đưa Tiêu Chiến trở về, lại bị y lịch sự từ chối. Tuy rằng phương thức cõng người của Lý Uy quả thật rất khiến y đau đầu... Nhưng để cho Cơ Vô đưa đi thật sự không thích hợp.

Đã nhiều ngày không ở tiểu viện rồi, nhất thời lại có chút không quen.

Tiểu Từ Tử nghe động tĩnh, từ trong phòng chạy ra nghênh đón, vô cùng vui vẻ gọi y: "Nương nương!"

Hắn thật sự đã chịu giáo huấn, hiện tại chỉ cần có người ngoài, nhất là người của Thái tử điện hạ ở đây, sẽ không dám gọi A Chiến.

Bất quá, đối với một hạ nhân mà nói, cẩn mật thận trọng thêm một chút như vậy, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Nghĩ thế, Tiêu Chiến cũng không ý kiến thêm.

Thấy không còn chuyện gì khác, Lý Uy hành lễ định cáo lui.

Tiêu Chiến chỉ nhẹ gật đầu. Trong chốc lát lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, cất giọng hỏi: "Lý đại nhân, gần đây ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"

Y đột nhiên hỏi vậy, Lý Uy cảm thấy có chút kỳ quái.

"Hồi nương nương, không có."

"Vậy à." Tiêu Chiến lại gật đầu.

"Ngươi đi được rồi, vất vả cho ngươi."

"Vâng. Thuộc hạ cáo lui. "

Bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất trong đêm. Tiêu Chiến nhìn theo từ xa, thần sắc khó lường.

Không có cảm giác khó chịu... Chứng tỏ cổ trùng phối hợp rất tốt.

Mặc dù còn lâu mới đạt tới mức độ của hủ cổ, nhưng đã có thể gây ảnh hưởng đến tâm trí người ta, ít nhất là có ảnh hưởng đến trí nhớ. Lý Uy đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện dị thường nào, chứng tỏ hắn không nhớ được gì cả.

Như thế xem ra, hủ cổ, tựa hồ cũng không phải không có khả năng...

Y vừa nghĩ vừa chậm rãi đi vào phòng.

Tiểu Từ Tử ở bên cạnh nói: "A Chiến, ngươi ở chỗ Thái tử điện hạ càng ngày càng lâu."

Hơn nữa, ngày càng có cảm giác bình thường... giống như Tiêu Chiến ở chỗ Thái tử mới là bình thường, trở lại trong viện này, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quái lạ.

Chuyện này thật không nên. Tiểu Từ Tử buồn bực nghĩ trong lòng.

Rõ ràng ngay từ đầu, Thái tử điện hạ và A Chiến chỉ là quan hệ giữa người chiếm đoạt và người bị chiếm đoạt... Từ khi nào lại phát triển thành như bây giờ, thật khiến người ta không thể lý giải. Dường như rất nhiều thứ cứ như vậy mà lẳng lặng thay đổi.

Chuyện khác không rõ lắm, nhưng hắn biết, mình càng ngày càng quen ở một mình trong viện...

Tiêu Chiến hỏi hắn: "Ngươi thấy cô đơn sao?"

"Có hơi."



Y cười cười, "Không phải còn có mấy vị đang đào mật đạo kia sao?"

Lúc trước nghe Lý Uy nói, mật đạo này, cũng không phải đơn giản chỉ đào một đường hầm là xong, nếu muốn thật sự hoàn thành, ít nhất còn phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa. Hắn không biết những thứ này, cũng lười hỏi, liền mặc kệ bọn họ làm.

"Bọn họ sao có thể để ý đến ta!" Tiểu Từ Tử nói: "Ta vẫn muốn ở cùng A Chiến hơn."

Tiêu Chiến không đáp lại. Trước khi vào cửa, Tiểu Từ Tử cắn cắn môi, do dự một hồi lâu mới hỏi ra miệng.

"A Chiến, có phải ngươi đối với Thái tử điện hạ...?"

Bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó này của hắn, không biết tại sao lại làm người ta buồn cười. Tiêu Chiến một tay vịn lên khung cửa, bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu chọc hắn, biết rõ còn cố hỏi: "Ta thế nào...?"

"Cái đó, cái đó..." Tiểu Từ Tử xoa xoa tay, "A Chiến, thật ra ngươi cũng không cần phải ngượng ngùng, Thái tử điện hạ anh tuấn như vậy, lại lợi hại nữa... Nếu là thật thì A Chiến cũng đừng cảm thấy có gì... Ai da, ý của ta chính là, tuy rằng cảm thấy có lỗi với vị trên ngôi cao kia, nhưng nếu đối phương là Thái tử điện hạ, hình như cũng không đến nỗi như vậy... A, được rồi, thật ra vẫn có hơi đáng tiếc, dù sao hắn hung dữ như vậy, còn làm những chuyện đó với ngươi..."

Nói một hồi, cuối cùng hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn diễn tả cái gì, cuối cùng nói: "Tóm lại điều ta muốn nói chính là, A Chiến thích ai thì cứ thích người đó, muốn ở bên ai thì cứ ở bên người đó... Muốn đến chỗ Thái tử điện hạ, ta cũng sẽ hết mình giúp A Chiến đối phó..."

Đành đắc tội với người trên cao kia.

Đang suy nghĩ mông lung, lại nghe Tiêu Chiến lên tiếng hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

Trong bóng đêm, y tựa lên khung cửa, nét mặt vô cùng điềm tĩnh.

"Ngươi nghĩ ta thích hắn?"

Chần chừ một lát, Tiểu Từ Tử gật gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Chiến toát ra vẻ kinh ngạc khó tin.

"Ta cảm giác thế." Tiểu Từ Tử nói, "Hiện giờ khi A Chiến nhắc tới Thái tử điện hạ thì ngữ khí và vẻ mặt đều không giống trước kia."

"Có sao?"

Tiểu Từ Tử lại gật đầu.

Hơn nữa... Hắn không nói ra, nhưng ngày đó Tiêu Chiến say rượu còn lôi kéo hắn gọi điện hạ, điện hạ, hắn phải khăng khăng nói mình là Tiểu Từ Tử một hồi lâu y mới chịu thôi. Cũng chính vì vậy, lúc sau khi nhìn thấy Thái tử điện hạ tới, hắn mới cảm thấy Thái tử chính là vị cứu tinh. Cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy... Hình như chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể chăm sóc nương nương, hình như cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể quản được nương nương.

Hắn nhìn Tiêu Chiến đợi y trả lời, nhưng sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Chiến chỉ nói một câu: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó quay lại phòng.

Ở cung điện bên kia.

Việt Đế xem xong phần tấu chương cuối cùng, đặt bút lông xuống, xoa xoa mi tâm. Lệ phu nhân ở bên cạnh hắn thấy thế vội vàng tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.

Vẻ mặt lạnh lùng của Việt Đế hòa hoãn lại, nheo mắt hưởng thụ. Lệ phu nhân xoa bóp cho hắn một hồi lâu, dịu dàng nói: "Gần đây bệ hạ rất mệt mỏi, quá vất vả rồi."

Việt Đế cười nói: "Không phải đã có ái phi chăm sóc trẫm sao."



Như chợt nhớ tới cái gì đó, hắn hỏi: "Lão Thất ngày mai sẽ trở về phải không?"

"Vâng." Lệ phu nhân đáp, "Đi cũng lâu rồi, thần thiếp thật sự nhớ nó."

Việt Đế phái Thất hoàng tử đi xử lý việc còn dang dở ở Hồ Châu, vốn tưởng rằng không quá một tuần, không ngờ phải ở lại lâu như vậy.

Lệ phu nhân nũng nịu: "Dục nhi ngay cả quốc yến cũng bỏ lỡ, nhiều đồ ăn ngon như vậy cũng không ăn được, lần này trở về, bệ hạ nhất định phải ban thưởng cho Dục nhi của chúng ta."

Nếu nói đến may mắn lớn nhất đời này của Thất hoàng tử, có lẽ chính là có một mẫu phi như Lệ phu nhân. Yêu cầu quá đáng như vậy, nếu đổi lại là người khác đề cập, Việt Đế tất sẽ mất hứng, nhưng nàng làm nũng nói ra như thế lại mang đến cảm giác lạ lẫm, ngược lại không làm cho người ta cảm thấy không vui.

Cho nên Việt Đế cũng không tức giận, chỉ cười: "Được, chờ hắn trở về, trẫm sẽ ban thưởng cho hắn thật hậu hĩnh."

Lệ phu nhân khẽ cười duyên dáng, ở bên tai hắn nói: "Bệ hạ thật tốt."

Một lát sau, nàng lại giống như nhớ tới cái gì đó, trên mặt lộ ra vài phần thâm trầm.

"Lần trước Thái tử điện hạ cũng xử lý nạn côn trùng nhưng bệ hạ chưa ban thưởng gì, nếu chỉ cho mỗi Dục nhi, người khác có cảm thấy bệ hạ đối xử bất công không?"

Việt Đế đáp: "Hắn xử lý không tốt, đương nhiên không thể thưởng."

"Nhưng nạn côn trùng là do Thái tử khống chế được." Lệ phu nhân nói, "Tuy rằng Thái tử thật sự làm không tốt chuyện phân phát lương thực, nhưng nói thế nào cũng thực sự lập được công trạng."

Nghe vậy, Việt Đế liếc mắt một cái, "Sao hôm nay ái phi lại nói giúp cho Thái tử?"

"Nghe bệ hạ nói kìa, thần thiếp đâu phải nói giúp cho Thái tử." Lệ phu nhân hờn dỗi, tăng thêm lực tay, rồi lại khống chế ở mức độ vừa phải, ngược lại càng giống như đang làm nũng, "Rõ ràng là đang lo lắng cho bệ hạ, sợ có người cảm thấy bệ hạ không công bằng."

Việt Đế cười ha hả: "Được, được, trẫm biết ái phi có tâm."

Dừng một chút, lại nói: "Trẫm vẫn chưa nghĩ ra sẽ xử trí Thái tử thế nào, còn chuyện thành thân nữa..."

Lệ phu nhân không đáp, im lặng tiếp tục bóp vai cho hắn.

Động tác vẫn nhẹ nhàng như cũ, chỉ là nửa mặt ẩn trong bóng tối, thần sắc không thể phát hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.