Những đoạn video tuyên truyền đều được hoàn thành đúng như kế hoạch, Tiêu Chiến lo lắng ngoài chuyện vận mệnh của Liên Bang sau khi phát video sẽ ra sao, còn có chuyện phụ thân của cậu có bị ảnh hưởng và liên lụy khi cậu phản bội hay không. Lại bị Kennard dùng một câu Tiêu thượng tướng tự có sắp xếp đánh gãy. Trên thực tế, Tiêu Chiến cực kì hi vọng có thể nói chuyện với phụ thân mình, nhưng hiển nhiên hiện tại, không phải thời cơ thích hợp nhất. Vũ khí có thể phả hủy thế giới trong chớp mắt, nhưng lực lượng tinh thần có thể chọc phá từ bên trong, thay đổi suy nghĩ của mọi người. Ngoài đoạn video tuyên truyền tư tưởng của bản thân, Tiêu Chiến còn quay các đoạn video giới thiệu cuộc sống của tinh hệ Delta, trong những ngày cậu ở đây. Cậu phỏng vấn những Omega tự nuôi con, độc lập sinh sống và làm việc trên ruộng đồng, làm chủ công nghệ cao. Máy quay đã cho người dân Liên Bang một góc nhìn khác, không phân biệt phụ nữ đàn ông trẻ em người già, không ai bắt họ phải ở nhà sinh con chỉ vì họ là Omega cả. Mọi người được hưởng sự tự do mà một người bình thường nên có. Không phải đồ chơi tình dục của ai, cũng không bị ai ràng buộc, càng không phải là một công cụ sinh sản. Bên kĩ thuật đã dùng kĩ thuật và phương pháp đặc biệt, để đem đoạn phim tuyên truyền này bắt được sóng của Liên Bang, và tuyên truyền lan rộng ra khắp nơi. Dưới sự điều khiển của Kennard, mọi chuyện diễn ra cực kì suôn sẻ và trở thành đề tài hot hiện nay. Mà Tiêu Chiến hiển nhiên là nhân vât chủ chốt, thần tượng của người dân Liên Bang, không những không chết mà còn bị Liên Bang căm ghét đàn áp, đến mức phải nương nhờ quân địch. Nay cậu đã trở lại và tuyên bố sự bình đằng vào một hy vọng sống khác. Omega bắt đầu bước ra đường, bắt đầu vang lên tiếng gọi phản kháng, vì chưa từng được những Alpha kia coi trọng. Phần lớn Beta bị ức hiếp cũng gia nhập đội ngũ phản kháng, thậm chí có một bộ phận Alpha còn chút lương tri, cũng bắt đầu xem lại hành vi bất bình đẳng giới tính này, rốt cục đúng hay sai. Liên Bang cũng không ngờ là vài đoạn phim tuyên truyền, lại có hảnh hưởng to lớn đến người dân bọn họ thống trị như vậy. Bọn chúng bắt đầu cắt tín hiệu tivi, thanh âm Tiêu Chiến lại vang lên từ máy cát sét cổ xưa. Thiếu tướng trẻ tuổi với thanh âm ổn trọng, trong trẻo đã trở thành ngọn nến thắp sáng hi vọng của mọi người trong đêm. Ngoài chia rẽ nội bộ, Kennard còn kích động quan hệ của Liên Bang và các hành tinh có xích mích với Liên Bang và bị Liên Bang xóa sổ. Trong những ngày tình huống gay go này, Kennard tiếp tục truy đuổi và chặn đánh các quân đội Liên Báng đóng ở ngoài biên giới không gian. Cuộc chiến bước vào trạng thái giằng co, quân đội Liên Bang ưu thế càng ngày càng giảm. Sự suy tàn của quân đội cũng hiện ra, bọn họ dùng binh lực và vũ khí ráo riết muốn trấn áp những Omega có ý nguyện phản kháng. Tuy nhiên, ngoại trừ đám quân đội chủ nghĩa cực quyền, phần lớn mẫu thân, thê tử, con cái của các Alpha đều là Omega, để bọn họ cầm vũ khí ra tay với đám người, mà bọn họ đã thề cả đời này phải dùng sức bảo vệ, quả thật là chuyện khó như lên trời. Tắt màn hình máy tính đang chiếu báo cáo tình hình chiến tranh, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nói với người đàn ông đang làm bảo mẫu cho con trai bên cạnh: "Vương Nhất Bác, tôi muốn trở về." "Trở về? A? Cái gì?" Vương Nhất Bác hiển nhiên không nghe rõ ràng, liền phân tâm ngẩng đầu, ngước lên nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt nói cậu điên rồi ư: "Em bây giờ trở về là muốn tìm chết ư? Liên Bang bỏ ra bao nhiêu tiền mua cái đầu của em, đâu phải em không biết? Bên đó không có bao nhiêu người của chúng ta, em cho rằng đám Alpha đó sẽ thủ hạ lưu tình với em ư? Con trai chúng ta mới ba tháng thôi" "Tôi biết." Tiêu Chiến đứng dậy tiếp lấy nhóc mập trong lòng Vương Nhất Bác. Đứa nhỏ này có một nửa huyết thống, cũng là đứa bé đầu tiên và duy nhất của cậu. Giây phút lần đầu tiên ôm bé con vào ngực, Tiêu Chiến cảm thấy cực kì ấm áp, vui vẻ và thỏa mãn. Cậu đã thề với chính mình, nhất định phải dùng cả đời này bảo vệ, thương yêu nhóc con. Giống như những người cha khác, chăm sóc và bầu bạn với bé con. Nhìn bé lớn lên từng ngày, chứng kiến mỗi cột mốc trong đời của con. Nhưng mà, cậu không chỉ là một người cha, ít nhất hiện tại không phải. "Phụ thân tôi không rõ tung tích, Kennard lại không cho tôi một lời giải thích hợp lí nào cả. Còn nữa, đám Omega làm phản kia, cần một người chỉ huy, một người cầm đầu." Một bên dùng tay chọc chọc mũi của bé con, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ cuat mình. "Cho dù là vậy, thì cái người chỉ huy kia cũng không nên là em." Vương Nhất Bác vừa nghĩ tới chuyện này, đầu đã loạn cả lên, hít một hơi hoãn lại, tận tình khuyên nhủ: "Em còn có giá trị lớn hớn nữa, chính là cổ vũ bọn họ, làm cho bọn họ không sợ hãi và e ngại quân đội chính phủ tàn nhẫn. Em có nghĩ tới rằng, nếu em ở trên chiến trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đám người chiến đấu vì tương lai, vì bình đẳng kia, sẽ không còn dũng khí tiếp tục kháng chiến nữa?" "Tôi không nghĩ tôi có giá trị lớn như vậy." Trên thực tế hạt giống hi vọng và thay đổi đã được trồng xuống, nảy mầm trưởng thành chỉ là vấn đề thời gian, có Tiêu Chiến cậu hay không, cũng không phải vấn đề gì quá lớn. "Trời ạ. Em quá xem thường bản thân mình rồi." Vương Nhất Bác lại lần nữa mở màn hình máy tính lên, chỉ vào ngực của các thành viên đoàn kháng chiến và nói: "Em nhìn xem trên ngực bọn họ là cái gì? Huy hiệu, một chữ T thật to, em đừng nói với tôi em không biết nó có nghĩa là gì?" là họ của em. Thân ái, giá trị và tác dụng của em là không có cách nào so sánh, từ lúc tôi nói với Kennard ràng tôi yêu em, giá trị này đã được Kennard nhắc lại rất nhiều lần, tuyệt đối không được tổn hại em, anh ấy biết em quan trọng tới mức nào." Đợi đã..." Tiêu Chiến mẫn cảm từ trong câu nói của Vương Nhất Bác nghe ra điều gì đó. Đem nhóc con đặt vào nôi trẻ em, cau mày hỏi: "Lúc đó, là lúc nào?" "Ơ...đã là chuyện rất lâu trước kia..." Vương Nhất Bác giờ mới phát hiện bản thân nói hớ, ảo não tự mắng bản thân ngàn vạn lần trong lòng. "Rất lâu trước kia, ý của anh là, các anh ngay từ lúc đầu đã dự liệu được hôm nay, sau đó anh tiếp cận tôi, từng bước, từng bước dẫn dụ tôi trở thành cái cây nến dẫn đường cho kháng chiến?" Tiêu Chiến nói có chút tức giận, cậu không biết Vương Nhất Bác rốt cục giấu diếm và lừa gạt cậu bao nhiêu, ít nhất quan hệ của hai người đã thân mật tới mức này, còn có một sinh mệnh nhỏ bé bên cạnh, cậu vẫn có thể nghe ra âm mưu mà hắn vô tình tiết lộ này. "Không.. không, em không thể nói như vậy.." nhìn thiếu tướng của hắn sắp nổi giận, Vương Nhất Bác nhanh chóng biểu thị sự trung thành và tận tâm, một mặt vô tội nói: "Được rồi, lúc đó chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ biết sức ảnh hưởng của em lớn như vậy thôi. Cũng hi vọng ngày nào đó có thể lật đổ sự cai trị vô nhân đạo từ bên trong của Liên Bang. Nhưng chắc chắn, đây không phải là một âm mưu, thậm chí, không phải là một sự sắp đặt. Em cũng biết, em khó chinh phục cỡ nào mà...aa đừng đạp tôi, ý của tôi là em quá mức trân quý, bất kể thế nào, tôi cũng không để em có một chút tổn hại nào." "Còn gì nữa không?" "Cái gì mà còn nữa? Không còn nữa rồi. Những chuyện sau đó em cũng biết mà. Tôi đối với em như vậy là vì tôi yêu em, mặc dù cách làm có chút, làm em không thể chấp nhận được, nhưng em dùng lương tâm suy nghĩ xem, nếu tôi quì gối, tặng hoa, viết thư tình, tặng em thì cuối cùng em sẽ bị cảm động mà đáp ứng bên cạnh tôi ư?" Ngẫm lại cũng không có khả năng, cậu nhất định một súng bắn chết hắn. "Đúng không. Tôi cũng muốn làm một người đàn ông ga lăng đầy mị lực, ai muốn làm lưu manh cơ chứ. Nhưng bởi vì tôi quá yêu em. Muốn được bên em là nguyện vọng duy nhất của tôi, cho nên mới dùng đến thủ đoạn đáng khinh này. Ông trời...tôi vì chuyện này đã giải thích với em vô số lần rồi a." "Được, không nhắc cái này." Chuyện đến nước này, vấn đề này vốn đã không quan trọng nữa rồi. Mặc dù mỗi lần nghĩ lại Tiêu Chiến vẫn hận tới nghiến răng nghiến lợi tên cưỡng gian này. Nhưng cậu thỏa hiệp cũng là sự thật. Ai kêu cậu cảm thấy sinh hoạt với Vương Nhất Bác rất vui vẻ hạnh phúc, mặc dù chưa từng nghĩ tới cảnh tưởng bản thân sinh hoạt với người khác sẽ như thế nào. "Nhưng mà, thu lại những lí lẽ của anh đi, tôi vẫn vẫn phải về Liên Bang. Thông qua màn ảnh không ngừng nhìn những người dân kia chết đi, thân là một quân nhân, tôi thật sự không chịu được." "Con trai của chúng ta " Vương Nhất Bác đỡ trán, hắn sao có thể Tiêu Chiến đi được cơ chứ. "Có anh, tôi rất yên tâm." "Có thể cầu em đừng yên tâm được không? Em không ở đây nữa, tôi sẽ không cho nhóc uống sữa, không cho ngủ. Xem nhóc con như quả bóng đá qua đá lại, còn để tiểu Jack liếm mặt nhóc." Tiểu Hain là một con chihuahua do Kennard nuôi, chú chó này cực kì yêu thích chủ nhân bé nhỏ nhà Vương Nhất Bác. "Đó cũng là con trai anh, tùy anh thôi." Băng sơn thiếu niên trái tim như sắt đá, dường như không có lí do gì có thể đánh động được cậu. "Vậy ít nhất cũng phải thương lượng với Kennard một chút chứ? Không thể nói đi là đi đúng không? Bên cạnh em cần có đội ngũ bảo vệ, còn có làm sao âm thầm lẻn vào Liên Bang....Dù sao cũng phải có một kế hoạch dài lâu chứ." Tiêu Chiến lộ ra một nét mặt hài lòng: "Kế hoạch lâu dài, tôi rất đồng ý" Vương Nhất Bác trực tiếp bước vào nhà vệ sinh, âm thầm lau giọt lệ. Bất kể thế nào, cuối cùng hắn vẫn là người thỏa hiệp trước, ai kêu hắn yêu tên thiếu tướng đáng ghét kia chứ, yêu tới mức tâm can đều dâng tặng hết cho cậu. Đúng là báo ứng a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]