" K-khoan đã nào..."
_Leng keng
Lục Vũ Minh tính bỏ chạy xuống giường nhưng quên rằng mình đang bị xích, Kinh Ngọc liền có thể túm lấy sợi xích kéo ngược người trở lại
Cạch
Sau đó hắn còng nốt dây xích bên còn lại vào tay cậu
"??? Hå?
Rốt cuộc hắn lắp đặt mấy thứ này từ khi nào vậy?? Rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng!
'Đừng bất ngờ quá, căn phòng này tôi bố trí cách đây không lâu, đều giành cho cậu đấy. "
" ...Chúng ta có thể ngồi nói chuyện được không? Tớ sẽ không bỏ trốn đâu." Thả tôi ra đi mà!
Nội tâm Lục Vũ Minh gào thét, nhưng mà thịt dâng tới miệng Kình Ngọc hắn ngu gì thả người đi chứ?
" Vậy thì có chuyện tôi muốn hỏi cậu trước. Trong lúc rời xa tôi cậu yêu bao nhiêu người rồi?"
Cậu không nghĩ tới hắn lại tra hỏi vấn đề này
" Cái này cần trả lời sao?...
Kình Ngọc mỉm cười, nhún vai tỏ vẻ hiển nhiên
Bé ngoan không nên nói dối đâu nhé " Nói dối sẽ bị trừng phạt đấy.
Lục Vũ Minh: "... Cậu mới bé ấy! Tính từ kiếp trước thì tôi sống nhiều tuổi hơn!
Mà nếu nói thật thì cũng hơi rén
Nhưng nếu nói dối thì sao? Có thể hắn đã điều tra cậu từ trước rồi nên muốn kiểm tra sự thành thật của cậu
Vẫn nên nói thật thì tốt hơn.
Một người. "
Xoạt
Vừa dứt lời Kình Ngọc vừa nói vừa xé toạc lớp áo phông mỏng trên người cậu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3623383/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.