Sau khi đưa Kình Ngọc băng bó vết thương, Lục Vũ Minh gọi cho tài xế trở về chỗ ở của cô
Lúc xuống xe vì cậu sợ cô đau lên đã cõng một đoạn, lại bắt gặp mẹ Kình vừa đi mua đồ về
Mẹ Kình nhìn thoáng qua Lục Vũ Minh sau đó đảo mắt sang Kình Ngọc đang được công
Hắn nhìn bà với khuôn mặt không cảm xúc nhưng vòng tay quàng qua cổ cậu thiếu niên càng chặt tỏ ý 'Đừng làm phiền con
Khoé môi bà giật giật, cảm thấy thật cạn lời
Thằng điên, nó còn điên hơn bà đây!
Lỗi do bà đã nuôi nó sai lệch nên mới thành ra vậy.
Chào bác, bác khoẻ chứ?
Lục Vũ Minh đối diện với Kình Vân vẫn luôn chào hỏi lịch sự
Bà cảm thấy trong mắt đứa nhóc này không có sự miệt thị nào, bình thường bọn họ đều nói bà là mụ điên
Bây giờ mới biết tại sao đứa con điên nhà bà lại thích đứa nhóc này đến vậy
Chẳng biết đây là kiểu người tốt tính hay khờ khạo nữa.
" À...chào cháu, ta khoẻ rồi, cảm ơn cháu và gửi lời cảm ơn đến cha nhé."
Mẹ Kình mỉm cười thân thiện khác với lần đầu tiên gặp mặt làm cậu còn nghĩ bà ấy bị đa nhân cách nữaBà cười nói vui vẻ còn mời cậu vào nhà, thậm chí còn không hỏi lý do tại sao con mình lại bị thương
Cậu dìu Kình Ngọc ngồi xuống ghế, thấy cô nhẹ kêu một tiếng " A...
" Vẫn còn đau hả? Vậy khi nào đi học tớ qua đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3620576/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.