Chương trước
Chương sau
Sau khi lạy tổ tiên trong từ đường, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy cả người uể oải, có lẽ vừa rồi quá mức nghiêm túc, hoặc không khí trong từ đường quá nặng.

Hơn nữa, trong lòng vẫn còn nhớ chuyện ngày sau Bùi Tử Quân sẽ nạp thiếp thất.

Nên sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn không tốt lắm.

Đúng vậy... Trong lòng Bùi Tử Quân chỉ có một mình nàng? Hắn là trưởng tử, cũng là con trai độc nhất, mình có thể ngăn được hắn nạp thiếp thất, thêm thông phòng? Nếu như mình đứng ra ngăn cản, có lẽ Ông thị sẽ cho rằng nàng đố kỵ…

Sợ rằng chính nàng phải chủ động cho hắn cưới vợ bé, mới gọi là hiền huệ đi?

Thế nhưng Triệu Tương Nghi làm không được.

Để nữ nhân khác ở chung với Bùi Tử Quân, nàng làm không được, nàng làm sao có thể chủ động đưa nữ nhân cho Bùi Tử Quân?

Một đường đi tới, Bùi Tử Quân từ lâu đã chú ý thần sắc trên mặt Triệu Tương Nghi không thích hợp, thấy phía trước cách đó không xa có nhà thuỷ tạ, nghiêng người dặn dò Bích Văn: “Ngươi mau dẫn mọi người lui xuống, ta và Thiếu phu nhân có chuyện muốn nói.”

“Vâng.” Bích Văn khẽ khom người, sau đó dẫn nha hoàn lui xuống.

“Nào, chúng ta qua bên kia.” Bùi Tử Quân cười nắm tay Triệu Tương Nghi, lại phát hiện bàn tay của nàng thật lạnh, trong lòng khẽ động, lại nói, “Nàng phải tin vi phu.”

Triệu Tương Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tử Quân, trên mặt lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.

Nàng có thể hướng Bùi Tử Quân yêu cầu những việc xa vời sao?

Hai người nắm tay một đường đi đến nhà thuỷ tạ, bên trong vốn có có hai nha hoàn trẻ tuổi, cũng bị Bùi Tử Quân bảo lui.

Nhà thuỷ tạ có đặt một bàn ngọc thạch, bốn ghế thạch. Trên bàn lúc này có đặt vài đĩa điểm tâm hoa quả, xung quanh đều quét tước sạch sẽ.

Triệu Tương Nghi tự dưng nhớ lại nhà thuỷ tạ trong nhà, ca ca thích nhất là ngồi ở đó pha trà đọc sách, mẫu thân cũng thường xuyên lôi kéo mình đến đó bàn chuyện trong nhà. Mắt chậm rãi nâng lên một tầng vụ khí, nàng nhớ nhà, càng nghĩ thì càng nghĩ ủy khuất.

“Đừng khóc.” Bùi Tử Quân đau lòng hôn lên mắt Triệu Tương Nghi, nếm lấy nước mắt mặn mặn, trong lòng cũng là đau xót. Lúc này mới tân hôn ngày đầu tiên, tiểu phu nhân đã thương tâm khóc.

“Xin lỗi.” Bùi Tử Quân đỡ Triệu Tương Nghi ngồi dựa vào ghế mỹ nhân, mình thì ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn nàng.

Triệu Tương Nghi khẽ lắc đầu, nức nở nói: “Thiếp biệt chàng đã cố gắng.”

Hai mắt Bùi Tử Quân híp lại, thầm nghĩ, quả nhiên là vì chuyện ở chánh đường nên có tâm sự.

Mỉm cười, nắm lấy hai tay Triệu Tương Nghi, nhẹ nhàng mà vuốt ve, cho đến khi tâm tình hồi phục như bình thường, ôn nhu nói: “Nương tử không tin vi phu sao?”

“Hả?”

“Còn nhớ rõ lời hứa của vi phu không?” Bùi Tử Quân tiện đà hỏi.

Hứa hẹn...

Triệu Tương Nghi rung động, Bùi Tử Quân đã hứa hẹn với nàng rất nhiều, nhưng sâu đậm nhất, để m2inh vui mừng, đó là cả cuộc đời này chỉ có một mình nàng.

Là lý do mà nàng vẫn chờ đợi cho đến bây giờ.



Thế nhưng hiện tại... Thật có thể thực hiện sao? Bùi Tử Quân hắn có thể bỏ sứ mạng của mình với Bùi gia.

“Không nhớ rõ sao?” Bùi Tử Quân chớp mắt, một chút khẩn trương.

“Nhớ kỹ thì như thế nào?” Triệu Tương Nghi vô lực nói, “Phu quân, thiếp không có cách nào chống lại Bùi gia, chống lại lễ giáo.”

Nữ nhân ở xã hội phong kiến, địa vị cực thấp. Giống như nàng, trong mắt những nữ nhân khác, đã xem như hạnh phúc nhất rồi, đặt ở trên người người khác, chỉ sợ muốn cười trộm

Nếu có người biết lòng nàng bây giờ, khẳng định sẽ tức giận mắng mỏ không đủ.

Thế nhưng nàng dù sao không phải là nữ nhân ở thời đại này.

Muốn nàng nhịn xuống, ép mình tiếp thu những chuyện kia?

“Nàng tin tưởng vi phu là được.” Bùi Tử Quân nắm tay Triệu Tương Nghi không khỏi gia tăng lực đạo, “Vi phu nói rồi, cuộc đời này chỉ cần một mình nàng, nhất định sẽ làm được. Không cần lo lắng cái này, cái kia, nàng chỉ cần vui vẻ mỗi ngày, vi phu làm hết thảy là để nàng vui vẻ, nếu như nàng còn chưa vui vẻ,vi phu sẽ khó chịu, cảm thấy mình thật thất bại.”

“Phu quân?” Triệu Tương Nghi kinh ngạc.

“Tin tưởng vi phu, vi phu sẽ không vì chuyện con nối dòng mà nạp thiếp thất, thêm thông phòng. Cả cuộc đời này vi phu chỉ cần một mình nàng thôi.” Bùi Tử Quân đột nhiên đứng lên, kéo Triệu Tương Nghi đứng dậy, hai người ôm nhau, Bùi Tử Quân tham lam ngửi lấy mùi hương từ Triệu Tương Nghi, “không sợ, cũng đừng lo lắng cha nương có gây áp lực cho nàng, bọn họ sẽ không đâu, bởi vì trước khi cưới nàng, vi phu đã nói với họ, bọn họ cũng đáp ứng rồi, sẽ không dùng việc này trói buộc nàng, để nàng khổ sỡ, hãy yên tâm.”

“Cái gì?” Triệu Tương Nghi lúc này mới triệt để chấn kinh.

Bùi Tử Quân cư nhiên cùng cha mẹ chồng nói chuyện, hơn nữa để cho người ta kinh ngạc chính là, cha mẹ chồng đáp ứng, làm sao có thể

“Có đúng hay không... Chàng đáp ứng họ điều kiện gì?” Có một loại dự cảm xấu hình thành trong đầu Triệu Tương Nghi, luôn cảm thấy cha mẹ chồng sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu như vậy, không phải Bùi Tử Quân đã đáp ứng điều kiện gì rồi chứ.

“Nghiêm túc mà nói, đ1ung là có một điều kiện.” Bùi Tử Quân nhếch môi cười

Triệu Tương Nghi nghe câu này, trầm tư. Hai tay vô lực đặt trên n.g.ự.c Bùi Tử Quân: “Chàng thật khờ... Cần gì phải làm vậy chứ.”

“Nàng không hỏi điều kiện gì sao?” Bùi Tử Quân mặt mày vui vẻ, nâng cằm Triệu Tương Nghi lên, làm bộ muốn hôn.

Triệu Tương Nghi quay đầu đi chỗ khác, nàng lúc này không có tâm tình kia.

“Là, là điều kiện gì?” Giọng nói của nàng lộ ra khẩn trương và sợ hãi, nếu như điều kiện quá kh1o khăn, nàng lập tức sẽ tìm cha mẹ chồng huỷ bỏ, nàng tình nguyện thu thiếp thất thông phòng, cũng không muốn Bùi Tử Quân vì nàng mà chịu khổ.

“Ừ, đưa tai lại gần đây.” Bùi Tử Quân càng cười càng thấy mờ ám, nhìn Triệu Tương Nghi ngoắc ngoắc ngón tay

Triệu Tương Nghi thấy vẻ mặt này của Bùi Tử Quân, không khỏi kinh ngạc một chút, nghi ngờ xít tới, thấy Bùi Tử Quân tà mị nói với nàng: “Không cưới vợ bé, không thông phòng, như vậy việc sinh con nói dõi cho vi phu, đặt lên hết người nàng, sau này nàng phải sinh một đám hài tử, bằng không không tốt rồi.”

Dứt lời, còn ngậm lấy vành tai Triệu Tương Nghi, nhẹ nhàng mà mút vào.

Triệu Tương Nghi bị Bùi Tử Quân chọc ghẹo, cả người phát nhiệt, không được tự nhiên.

Khó khăn tránh thoát, Triệu Tương Nghi giận dỗi đánh Bùi Tử Quân một cái: “Tên vô lại, cố ý làm thiếp sợ.” Tiểu tâm dực dực cười hỏi, “Là thật sao? Cha nương chỉ muốn chàng làm vậy thôi?”

“Ừ, bọn họ là cha mẹ ruột của vi phu, đương nhiên mong vi phu sống tốt rồi, vi phu quan tâm nàng, trong mắt không có những cô gái khác, bọn họ cưỡng bách nữa cũng vô dụng. Đã như vậy, chi bằng dựa vào nàng hết, nàng cũng không thể ăn vạ không chịu sinh.”

“Thiếp, thiếp không phải lợn mẹ.” Triệu Tương Nghi đỏ mặt, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.



Bùi Tử Quân không cần cưới vợ bé, cũng sẽ không có thông phòng, sau này nàng không cần phải thấy cảnh tam thê tứ thiếp, không cần lẻ loi ở một m2inh, hai người bọn họ giống như các cặp vợ chồng ở hiện đại, mỗi ngày đều ngọt ngào, thật tốt quá.

“Coi như là lợn mẹ, cũng là lợn mẹ của vi phu mà thôi.” Bùi Tử Quân cười xấu xa.

“Chàng đừng đùa quá mức.” Triệu Tương Nghi đưa tay nhéo lỗ tai Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân bị đau, ồn ào la lên: “Oa, có người muốn mưu sát chồng,người đâu cứu mạng, người đâu cứu mạng “

Mấy nha hoàn đứng đó không xa, đều là mím môi cười trộm, thầm nghĩ thiếu gia và Thiếu phu nhân thật ân ái.

Lúc xế chiều, đám người Bích Văn thu dọn hành trang xong, Bùi Tử Quân liền dẫn Triệu Tương Nghi lên xe ngựa về trấn Thanh Hà thăm cha mẹ, lộ trình lần này cũng có ít cản trở, nên đến ngày thứ ba đã đến, không thì đã lỡ thời gian lại mặt.

Lúc đi qua biệt viện, Bùi Tử Quân dây dưa kéo Triệu Tương Nghi lại, ngày thứ hai thiếu chút nữa hại nàng xuống giường không được…

Triệu Tương Nghi sợ bọn nha hoàn chê cười, yêu cầu đem số lần giảm bớt, nhưng Bùi Tử Quân thấy thế lập tức đem chuyện con nối dòng ra, Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ, chỉ phải yên lặng vâng theo.

Kỳ thực, như nếu không phải ngại vì lễ nghi quy củ và ánh mắt người bên ngoài, Triệu Tương Nghi đã cùng Bùi Tử Quân làm chuyện ấy suốt ngày.

Vóc người Bùi Tử Quân cực kỳ mê người, pháp kỹ xảo cũng vô cùng ôn nhu, mỗi khiến cho Triệu Tương Nghi muốn ngừng mà không được... Hơn nữa, Bùi Tử Quân cực kỳ dai sức, thể lực kinh người... Ở trong lòng hắn, Triệu Tương Nghi xem như là nữ nhân tính phúc* hạnh phúc nhất

*Chuyện vợ chồng

Bởi tận lực chạy đi, cho nên đến chạng vạng tối ngày thứ ba, đoàn người rốt cục đến trấn Thanh Hà

Trên dưới Triệu phủ đều ra nghênh tiếp.

Nhâm thị vừa thấy Triệu Tương Nghi, lập tức ôm lấy nàng, thấy sắc mặt con gái hồng nhuận, tinh thần rất tốt, cử chỉ ăn nói đều lộ ra vui sướng và hạnh phúc, tảng đá treo trong lòng cũng hạ xuống.

Người một nhà hòa hòa khí khí đi vào trong, nói giỡn, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Tương Nghi cũng len lén thở phào.

Bởi vì ở thời đại này, nữ nhi đã gả ra ngoài giống như bát nước hất ra.

Cho nên ngày lại mặt, mà phụ mẫu, thân nhân đều ra đón, có thể thấy tình cảm giữa những người trong nhà rất tốt, như vậy là tốt rồi.

Buổi tối, đôi bích nhân này ở lại Triệu phủ.

Phòng ngủ chính là khuê phòng lúc trước của Triệu Tương Nghi

Tất cả bài biện trong phòng đều như cũ, đồng thời mỗi ngày có người quét tước, nên không có hạt bụi nào.

Triệu Tương Nghi hài lòng nhìn hết thảy, Bùi Tử Quân đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng.

“Bích Văn và mọi người còn bên ngoài, đừng như vậy...Mọi người sẽ thấy đó.” Triệu Tương Nghi bắt lấy tay Bùi Tử Quân

Bùi Tử Quân rũ mi mắt, không buông tay, tiểu phu nhân của hắn, cái gì cũng tốt, chỉ có lá gan là nhỏ.

Thấy nàng còn nhăn nhó, Bùi Tử Quân chỉ buồn cười nói: “Đám người B1ich Văn bị vi phu đuổi ra ngoài rồi, sau khi thu dọn xong còn chủ động ra ngoài đấy. Nước n1ong đã chuẩn bị, nương tử có nguyện cùng vi phu tắm chung không?”

Triệu Tương Nghi nuốt nước miếng, trong đầu bật người nổi lên h2inh ảnh tà ác, suy nghĩ mãi, cuối cùng đỏ mặt, tiếng như muỗi kêu: “Hảo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.