Triệu Tương Nghi nằm trong khuỷu tay Bùi Tử Quân tỉnh lại, cả người không có đau nhức như trong tiểu thuyết viết tí nào, hay là cả người tím bầm, ngược lại toát ra từng đợt xúc cảm...... Triệu Tương Nghi nỉ non, mở mắt tỉnh dậy, lập tức thấy mình đang nằm bên cạnh Bùi Tử Quân.
Mà trong chăn, hai cỗ thân thể trần trụi ôm nhau, tình cảnh này khiến hai gò má của Triệu Tương Nghi đỏ bừng.
“Mau dậy thôi, còn phải thỉnh an cha nương đó.” Đến trễ cũng không phải chuyện giỡn đâu, Ông thị vốn là người chú trọng lễ nghi, quy củ, nàng là tân nương tử càng phải hiểu.
“Còn sớm mà.” Bùi Tử Quân lười biếng ôm lấy Triệu Tương Nghi, vui vẻ hôn một cái ở cổ nàng “Thật tốt, chúng ta thành thân rồi, về sau có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Triệu Tương Nghi an tâm cười, vòng tay lên cổ Bùi Tử Quân.
Khoảng cách của hai người ngày càng gần, Triệu Tương Nghi bị ** của Bùi Tử Quân đụng trúng.
“Chúng ta......” Bùi Tử Quân cười xấu xa, nếu không phải nghĩ đến hôm qua là lần đầu của cô vợ nhỏ, sợ làm đau nàng, làm nàng bị thương, hắn sao chỉ làm một lần?
Cả đêm hồi phục, hẳn bây giờ tốt hơn rồi nhỉ?
Vốn tính toán tha cho nàng, định tối nay làm tiếp, nhưng hai người bây giờ đang ôm nhau, dục vọng của hắn đã thức tỉnh, bảo hắn nhịn xuống sao được?
“Ngô...... Đừng nha, bọn hạ nhân đang chờ ngoài đó, bọn họ truyền ra ngoài sẽ không tốt.” Thấy Bùi Tử Quân giở trò, lại quen thuộc kỹ xảo của hắn, nàng khó mà tin lời người đàn ông này nói, là lần đầu tiên......
“Ai dám nói một chữ.” Trong mắt Bùi Tử Quân loé lên tia quang mang sáng nhọn, có điều bị t.ì.n.h d.ụ.c che lấp, “Nương tử, đừng cự tuyệt vi phu.”
Hắn hôn Triệu Tương Nghi, bá đạo tiến công khiến Triệu Tương Nghi kháng cự không được
Đêm qua xuân quang trên giường khó kháng cự, bây giờ lại triền miên không rời.
Nửa canh giờ sau.
Trong phòng mới truyền tiếng kêu vào phục vụ, cả đám hạ nhân đứng bên ngoài đều hiểu, cúi đầu xuống lục tục đi vào, lẳng lặng thu dọn phòng.
Ông thị bên kia cũng phái một lão bà tử đến lấy nguyên khăn, đây là quy củ nhất định phải làm, Triệu Tương Nghi nhìn vết m.á.u đỏ sậm trên nguyên khăn, trong lòng vừa lúng túng vừa ngọt ngào.
Phút cuối cùng, Bùi Tử Quân thình lình nói: “Vương mụ, nhớ đem trả lại cho ta.”
Vương mụ giật mình, hơi mím môi cười, gật đầu liên tục: “Ai, thiếu gia thương thiếu phu nhân thật”
Nói xong bọn nha hoàn trong phòng cười khanh khách.
Triệu Tương Nghi thẹn thùng, quay đầu bảo Bích Văn đưa mình đi tắm.
Sau khi mặc xong quần áo, Bùi Tử Quân đã sớm chờ bên ngoài.
Thấy Triệu Tương Nghi mặc bộ hồng y mùa xuân dành cho phu nhân, tóc đen búi lên, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào, dịu dàng, nghiễm nhiên một bộ dáng của tiểu nữ nhân hạnh phúc, trong lòng cao hứng.
Đứng lên, hắn nghênh đón: “Nương tử thật đẹp.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc so16ng nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Trong chánh đường, Ông thị và Bùi Hạ Niên ngồi ở vị trí chủ vị, thấy một đôi bích nhân đang đi vào, khoé môi hai người nhếch lên. Nhà hoàn hai bên đều nhỏ giọng bình luận về tân nương tử, đều nói đẹp, có phúc khí, Bùi Tử Quân thương thiếu phu nhân này nọ.
Chờ vợ chồng son đến giữa chánh đường, lập tức có nhanh hoàn lấy bồ đoàn đặt trước mặt hai người.
Triệu Tương Nghi được Bích Văn đỡ quỳ xuống, trước đó đã cùng Nhâm thị học lễ nghi, nên rất quy củ quỳ kính hai vị trưởng bối.
Ở trong mắt Ông thị, Triệu Tương Nghi vẫn là một cô nương không câu nệ lễ tiết, cho nên không có ôm hy vọng nhiều về Triệu Tương Nghi, chỉ không muốn nàng phạm sai lầm là tốt rồi, những thứ khác, nàng al2m thế nào, bà cũng không ngại.
Dù sao Triệu Tương Nghi bây giờ là vợ của con mình, sau này còn gặp nhau thường xuyên, quan hệ tốt, đối với mọi người mà nói đều có ích.
Thế nhưng, không ngờ, Triệu Tương Nghi cư nhiên lại đem những quy củ, lễ nghi này làm thật dễ dàng, không kah1c gì so với mấy tiểu thư khuê các, ưu nhã mà không thất lễ.
Bích Văn đem ánh mắt tán thưởng của Ông thị và Bùi Hạ Niên thu mắt, nhớ trong lòng, nghĩ lát nữa không có ngoại nhân sẽ nói cho tiểu thư nghe, để tiểu thư cao hứng.
“Từ hôm nay trở đi, con chính là con dâu Bùi gia, cha nương sẽ xem con như con ruột m2inh, mặc dù còn chưa quen ở Bùi phủ, nhưng đừng sợ, hãy xem đây như nhà của mình.” Bùi Hạ Niên thân là gia chủ, lên tiếng đầu tiên, sau đó lì xì cho Triệu Tương Nghi và ho nàng một ít quà gặp mặt, đó là mấy quyển thư pháp, bảng chữ mẫu khó tìm, nghe nói Triệu Tương Nghi yêu thích thư pháp, ông liền đem những những thứ yêu thích tặng cho con dâu. Bùi gia biết Triệu gia bây giờ cái gì mà không có, đưa tình thì mất ý nghĩa, tặng những thứ này là tốt nhất, không làm mất lòng nhau sao lại không làm.
Quả nhiên, Triệu Tương Nghi nhìn thấy mấy quyển bảng chữ mẫu, mắt sáng rỡ, cũng v2i vài câu của Bùi Hạ Niên nói mà cảm động đến rối tinh rối mù.
“Cảm ơn cha, con dâu nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình, phụng dưỡng cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con, không phụ sự mong đợi của mọi người.” Nàng hiểu ý trả lời.
Ông thị hài lòng gật đầu.
Uống qua trà con dâu đưa, sau đó không chỉ tặng một bao lì xì không, Ông thị còn tặng thêm mấy lễ vật để vào trong khay.
Đó là một vòng tay hình phượng, tính tế chạm khắc, rất đẹp, nhìn al2 biết không phải vật phàm.
Đồ trang sức này mặc dù không có ý nghĩa như mấy Bùi Hạ Niên tặng, nhưng ý nghĩa của nó so với mấy quyển chữ mẫu kia còn trang trọng hơn.
“Vòng phượng này, đời đời truyền lại cho con dâu Bùi gia.” Giọng Ông thị dần trở nên nghiêm túc, “Lúc ta vừa vào cửa, thì mẹ chồng ta cũng chính là nãi nãi của con tặng nó cho ta. Hôm nay ta đem truyền cho con, mong con làm một người vợ tốt, giúp Bùi gia khai chi tán diệp, làm bạn bên cạnh Tử Quân, săn sóc nó, quan tâm nó, cùng nhau đến già.”
Triệu Tương Nghi cảm động nhận lấy, nhận lấy lễ vật quý trọng này: “Cảm ơn nương, con dâu nhất định sẽ giúp phu quân, vì phu quân khai chi tán diệp, để phu quân không lo đến chuyện trong nhà.”
Bùi Tử Quân thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nhìn Triệu Tương Nghi.
“Tốt.” Ông thị hài lòng gật đầu, tự mình đỡ Triệu Tương Nghi đứng dậy, để cho nàng đứng ở bên cạnh mình, “Hảo hài tử, thời gian qua, đã làm khổ con rồi, nương là có khổ tâm, con có thể thông cảm cho tình thương con trai của nương không?”
Triệu Tương Nghi biết rõ Ông thị lúc này là đang nói chuyện từng phản đối hôn sự, bây giờ nàng đã vào cửa Bùi gia, còn so đo gì nữa, huống hồ mẹ chồng rất tốt, nàng rất kính trọng bà, phải chung sống hài hào mới được.
Vì vậy lắc đầu cười ôn nhu: “Tương Nghi không để trong lòng, chuyện đó đã là quá khư, Tương Nghi chỉ nhìn tương lai.”
“Nói thật hay.” Trong mắt Bùi Hạ Niên loé lên tia thưởng thức, “Có khí độ kiên quyết thế này, mới xứng đáng là con dâu Bùi gia chứ.”
“Cha chồng con rất ít khi khen người khác.” Ông thị vỗ vỗ tay Triệu Tương Nghi, cười nói, “Con đúng là người có phúc.”
Triệu Tương Nghi cười, bộ dạng tiểu nữ nhi ngây thơ, càng khiến Bùi Hạ Niên và Ông thị hài lòng.
Ngay sau đó, Ông thị lại giới thiệu cho Triệu Tương Nghi một vài thành viên quan trọng trong Bùi phủ.
Bùi gia mặc dù gia nghiệp lớn, nhưng người thì thưa.
Song thân của Bùi Hạ Niên đã qua đời từ lâu, Bên ngoài Bùi gia là Bùi Hạ Niên làm chủ, còn bên trong được Ông thị lo liệu. Đừng xem Ông thị mặt ngoài nhìn nhu nhược ôn nhã, chứ xử lý chuyện trong nhà không thua gì Nhâm thị đâu. Đây cũng là lý do Nhâm thị thích kết giao với Ông thị, đều là đồng đạo.
Ông thị có hai người con, con trai Bùi Tử Quân và con gái Bùi Mẫn Nhu. Trừ hai người ra, Bùi gia không còn con nối dòng nào, điều này khiến Triệu Tương Nghi cảm thấy áp lực mãnh liệt, có thể nghĩ, sau này nàng phải đối mặt với việc Bùi Tử Quân cưới thiếp, bởi vì đời tiếp theo của Bùi gia, cần phải nhờ Bùi Tử Quân...
Ngoài các vị chủ tử này ra, Bùi Hạ Niên còn có một di nương, họ Tôn.
Tôn thị này là nha hoàn thiếp thân của Bùi Hạ Niên, bởi vì nhu thuận an phận, được Ông thị nâng lên làm di nương
Tôn thị tính tình an tĩnh, đạm nhạt, không giống như là nữ nhân có tâm cơ, có lẽ là biết địa vị của Ông thị trong lòng Bùi Hạ Niên, còn địa vị của mình ở Bùi gia lại thấp, nên không tranh đoạt tình cảm, thầm nghĩ sống yên ổn
Bùi Hạ Niên và Ông thị như vậy, cũng chỉ có một thiếp thất, huống chi là Bùi Tử Quân?
Hắn là con trai độc nhất trong nhà.
May mà Bùi Tử Quân không có nha hoàn thiếp thân, bằng không, nàng chẳng biết vào ngày tân hôn đầu tiên, phải đối mặt với đám thê thiếp, nha hoàn thông phòng sao đây?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Tương Nghi tái nhợt.
Bùi Tử Quân chú ý tới, vừa định nắm tay Triệu Tương Nghi lại nghe ngoài cửa một trận hoan thanh tiếu ngữ, là Bùi Mẫn Nhu được đám nha hoàn vây quanh vào trong chánh đường.
“Hôm nay là ngày quan trọng, mà con lại đến trễ.” Ông thị oán trách
Bùi Mẫn Nhu nhìn Ông thị le lưỡi, sau đó nháy mắt mấy cái với Triệu Tương Nghi, chào hỏi: “Tẩu tử hảo “
“Mẫn Nhu càng ngày càng đẹp.” Triệu Tương Nghi kìm lòng không đặng khen.
Bùi Mẫn Nhu ngượng ngùng cười, cố ý ngồi bên cạnh Ông thị làm nũng: “Mẫu thân đáp ứng rồi, chờ ca ca thành thân xong, đồng ý cho Mẫn Nhu thả lỏng, vậy Mẫn Nhu muốn ra ngoài một chuyến, mẫu thân không thể cự tuyệt nha.”
“Việc này mẹ con hai người cứ thương lượng, thời gian không còn sớm, ta phải ra ngoài cửa hàng đây.” Bùi Hạ Niên cười đứng dậy nhìn Bùi Tử Quân, “Mấy ngày nay không có gì, cha để con nghỉ ngơi.”
“Cám ơn phụ thân.” Bùi Tử Quân mỉm cười.
“Phong nha đầu này, càng ngày càng không có quy củ gì hết, ngoại nhân không biết, còn nghĩ con không phải con gái ta.” Ông thị tức giận sẵng giọng, nhìn Triệu Tương Nghi cười nói, “Nương quyết định, sau này sẽ nhận con dâu là nữ nhi, còn con đi làm nữ nhi nhà khác đi.”
Tuy nói là nói giỡn, nhưng Triệu Tương Nghi nghe, cảm thấy ấm lòng, đây coi như là đang an ủi mình.
Ông thị làm trò trước mặt con gái, để con dâu không cảm thấy xa lạ, ngoài ra còn tự an ủi chính mình.
Bùi Mẫn Nhu và Triệu Tương Nghi quan hệ vốn tốt, lúc này vừa nghe, càng vui: “Tốt tốt, mẫu thân nói phải giữ lời đó, về sau không được dùng thân phận mẫu thân cấm đoán con đó.”
“Còn đùa à.”.” Ông thị điểm nhẹ cái trán Bùi Mẫn Nhu, “Tuổi con cũng không còn nhõ nữa, nhanh chóng tìm một bà mẹ chồng độc ác trị con, để con biết mẫu thân tốt cỡ nào.”
Nói xong, nhìn Triệu Tương Nghi cười: “Các con đừng chậm trễ nữa, mau đến từ đường lạy tổ tiên, sau đó đưa tên con dâu vào gia phả, rồi lập tức khởi hành về trấn Thanh Hà, đừng để lỡ thời gian lại mặt.”
“Vâng, nương, chúng con đi.” Bùi Tử Quân gật đầu, sau đó mang theo Triệu Tương Nghi ly khai chánh đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]