-- Tương Nghi, cái túi này là tỷ thức suốt đêm thêu đấy, lần trước muội nói rất thích, nên phải giữ cho kỹ nhé, xem như là Uyển Dao tỷ tỷ ở bên cạnh
muoi
-- Hoằng Lâm Ca Ca, muội làm không đẹp, huynh đừng chê
Ta phải đi... Hẹn gặp lại.
Giọng nói lạnh lẽo đó của ai, đến từ đâu? Quấn quanh bên tai nàng, háo thành lưỡi d.a.o nhọn sắc bén đêm từng chút từng chút một vào lòng nàng, n.g.ự.c như trống rỗng, đau đến mức cả người rét run.
Đừng…
"Đừng mà..." Miệng nỉ non, giọng nói rất nhỏ, tưởng như hô to nhưng giống như không phát ra tiếng nào.
Nhâm thị thấy thế liền tỉnh lại, đập vào mi mắt là hình ảnh Triệu Tương Nghi đang gặp ác mộng, lông mi vốn xinh đẹp nay khép chặt lại, miệng lầm bầm, bộ dáng rất thống khổ.
Lúc này, bọn họ còn ở trong phòng nghỉ tại Như Ý phường, Triệu Tín Lương thì về nhà thông báo một tiếng, tạm thời giấu kín chuyện xảy ra hôm nay không cho Triệu Hoằng Lâm biết, sau đó quay lại Như Ý phường chờ đợi. Có điều Nhâm thị cũng chú ý đến danh tiếng, cũng nói mình và A Bình sẽ chăm sóc hai tiểu cô nương này, bảo Triệu Tín Lương về nghỉ ngơi, bị nói như vậy.
Triệu Tín Lương cũng không tiện ở lại, chi đành giao Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao cho Nhâm thị chiếu cố.
Đại phu đã đi, Tề Uyển Dao vẫn còn sống, may mà phát hiện kịp thời, mới cứu được, giờ ngủ mê man chưa tỉnh lại được.
"Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704325/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.