Quần áo rách rưới, trên cánh tay đầy vết thương, từng vết, từng vết thương mới đè lên vết thương cũ, nhìn thấy mà giật cả mình.
Triệu Tương Nghi thấy cánh tay thiếu nữ như vậy, nhìn lại hai cánh tay trắng nỗn của mình, không khỏi đồng cảm, chính nàng thật sự rất may mắn, có người thân yêu thương mình, có cuộc sống tốt mà hưởng thụ.
"Đại phu, làm phiền." Nhâm thị thanh toán tiền thuốc men xong, đại phu nói lại tình huống của thiếu nữ này sau đó mới đi.
A Bình đang ngồi ở đầu giường vén mấy lọn tóc lên giúp, cũng an ủi không ít: "Không sao, cháu hãy đứng lên, ta dẫn cháu đi tắm rửa, tắm sơ qua rồi ăn cái gì đó bỏ bụng."
"Cho cháu xem một chút." Triệu Tương Nghi lướt qua Nhâm thị, đi về phía giường, muốn nhìn rõ bộ dáng của thiếu nữ này.
Không nghĩ tới, thiếu nữ đó vừa nghe thấy giọng nói Triệu Tương Nghi, cả người run lên, tay nắm chặt A Bình càng thêm sợ hãi, ngoài miệng lẩm bẩm, hình như không muốn Triệu Tương Nghi thấy bộ dáng của mình.
"Này..." A Bình quay đầu lại nhìn Triệu Tương Nghi, mặt không giải thích được, theo lý mà nói hai người này chưa từng gặp mặt trước đó.
Giữa hai người bị A Bình chắn lại, Nhâm thị đứng sau lưng Triệu Tương Nghi, cũng là không hiểu chuyện gì nên đi về phái giường, chờ thấy rõ rồi, mới phát hiện cô gái này đang cắn môi, khóc không ra tiếng, cực kỳ ẩn nhẫn, không biết là vì cái gì...
Càng như vậy, Triệu Tương Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704324/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.