Tất cả tang phục, quan tài đều được chuẩn bị vào ngày trước đó, chỉ sợ có một ngày vạn nhất không chuẩn bị kịp sẽ ủy khuất cho di thể của Tề mộc tượng. Cho nên, vào ngày hôm sau, trên dưới Tề gia để tang, không khí thập phần bi thương.
Phương thị bất phân bỉ thử [1] chăm sóc cho ba người Tề gia, tang sự, đãi khách, làm việc nhà..., đều là tự thân tự lực. Bởi vậy nên phần lớn chuyện trong nhà liền rơi xuống trên người Lý thị. Bất quá Lý thị cũng không nói ra một lời oán hận.
Dương thị bởi vì tham phần phúng điếu tang sự, liền rảnh rỗi qua giúp một tay. Phương thị bận nhiều việc, phải ứng phó tất cả mọi việc nên cũng lười so đo với nàng ta. Chỉ nhìn chằm chằm không cho nàng ta có cơ hội ra tay.
Bây giờ là ngày xuân, khí trời từ từ ấm lại, vả lại đây là lúc bệnh dịch dễ lây nhiễm.
Phương thị thấy Uông thị đang ngâm mình ở trong bi thống, không thể suy tính chu toàn mọi sự, liền tự mình làm chủ quyết định mọi chuyện. Di thể Tề mộc tượng để bên ngoài đã lâu, phải đem liệm gấp. Phải trưng cầu ý kiến của Uông thị đem di thể hắn trở về quê quán để an táng. Dù sao ở thời đại này, mọi người rất coi trọng chuyện lá rụng về cội.
Nhưng Uông thị lại mang bộ mặt bi thương lắc đầu nói: "Hắn ở nơi này cũng có chừng mười năm... Hết sức thích nơi này. Quê hương ban đầu bây giờ cũng không còn người. Thôi đi, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704256/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.