Chương trước
Chương sau
*Thổ tường = tường rào (tường xây xung quanh nhà) làm băng đất.

Tâm tường = vách ngăn trái tim.

Tối ngày thứ hai, Tề thợ mộc được mọi người đưa trở về, người vần còn hơi thở, miền cưỡng còn có thể chống đỡ ba bốn ngày, Uông thị cùng hai đứa nhỏ mặt không chút thay đổi, một đôi ánh mắt sưng đỏ dọa người, ban đầu Tề gia là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hôm này nhìn qua thì vô cùng vắng lặng, thê lương, làm lòng người ta đau đớn gấp trăm lần.

Phương thị kiên trì muốn giúp đỡ Tề gia, hoặc chăm sóc Tề thợ mộc, hoặc giúp nhà bọn hắn nấu cơm cho hai đứa nhỏ ăn.

Mới có một ngày, Uông thị đã gầy đi rất nhiều, nếu không cơm nước thì coi chừng Tề thợ mộc mà ngẫn người, thỉnh thoảng có khóc lên một hai tiếng, ấp úng nói vài lời, bộ dáng kia thật làm cho người ta lo lắng.

Lúc Tề gia gặp chuyện không may, người Tam phòng cũng không nhàn rỗi, Dương thị thấy nhà mình không vơ vét được gì tốt, không khỏi giận đến thiếu chút nữa nhảy lên mà lật ngói, đồng thời sâu sắc oán hận nhị lão cùng với người khác.

Bất quá chuyện không thể vãn hồi, cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua.

Ban đầu Dương thị tưởng tưởng rằng phân nhà xong, người một nhà không cần phải cần cù lao động nữa, nhưng cảnh tượng hôm nay một chút cũng không thể thực hiện được, lúc nàng cùng Triệu lão Tam còn ở chung trong đại gia đình thì cố ý lười biếng, nhưng năm này tháng nọ lười biếng đã trở thành thói quen của hai người, khi thật sự phân nhà, mặc dù trong lòng bọn họ suy nghĩ muốn chăm chỉ làm giàu, cả gia đình sống thật tốt cho người khác nhìn, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ sức, mọi người đều lười biếng không muốn làm việc, chẳng qua là đem một ít của cải khi phân nhà đi xử lý một phen thôi.

Ban đầu chia cho bọn hắn chuồng heo thì dùng làm phòng bếp và phòng ăn, cái này bị hai người sửa sang qua loa lại, sử dụng gỗ và đá ghồ ghề trên núi làm phòng bếp, phòng ăn đơn giản, nhưng cho dù có sửa sang lại, nhà bọn họ vẫn có thể ngửi thấy mùi khai của heo con.

Dương thị trong lòng oán hận, một khắc cũng không muốn nhìn thấy Đại phòng và Nhị phòng, cho nên cùng Triệu lão Tam, trừ chuồng heo và Tây phòng thì đều làm thêm một cái ranh giới, về sau dựa theo ranh giới kia Nhị phòng, Tây phòng cùng nhau xây thêm một bức tường cao đến vai người.

Cứ như thế, Tam phòng coi như chân chính ngăn cách với bọn họ, thích thú khi cả đời không qua lại với nhau.

Phương thị cùng lão Triệu đầu thấy, trong lòng khó tránh khỏi tức giận thất vọng đau khổ, bởi vì Triệu lão tam dù sao cũng do Phương thị hoài thai mười tháng sinh ra, là xương thịt của cha mẹ, hôm nay bất nhân bất hiếu như vậy, hỏi sao mà bọn họ không thấy trái tim mình băng giá đây?

Nhưng hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm cùng Triệu Tương Nghi đối với hành động của Tam phòng, không hẹn mà cùng tỏ ra hết sức vui vẻ, như vậy thì sau này nhà bọn họ không cùng người Tam phòng có liên quan, ngày sau mạnh ai nấy sống, không liên hệ lẫn nhau, bọn họ cũng vui vẻ thanh tĩnh a.

Dương thị làm xong những bức tường, cuối cùng thở phào một hơi, buổi tối hôm đó lấy ra tiền riêng có được do nhiều năm ăn xén trong đại gia đình, gọi Triệu lão Tam qua nhà Trương Đồ Phu mua ít thịt về ăn mừng.

Mọi người ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngon từ trong sân nhỏ của Tam phòng, trong lòng mọi người đều biết rõ, Tam phòng căn bản không có của cải gì, nhưng vẫn có thể ăn được thịt, không phải là giấu riêng tiền thì là cái gì?

Nghĩ đến đây, Triệu lão đầu rất tức giận, nói thẳng với Phương thị: "Còn không phải do bà mềm lòng, ban đầu ta nói không nên cho bọn nó thứ gì hết, cả ruộng hoang cũng không cho, có phải bà lo lắng bọn nó c.h.ế.t đói không?" Nhìn đi, nhìn đi, thịt gạo đều ăn được hết nha."



Lúc này Dương thị đứng ở tường đất nhà mình hướng mọi người khoe khoang, thấy nàng lộ ra đầu cùng bả vai nhìn mọi người cười nói: "Cha mẹ ăn cơm a? Ơ, các ngươi không phải chia cho Đại phòng khá nhiều thứ tốt sao, làm sao mà thấy chén của các ngươi không có thêm khối thịt, vân vân? Vẫn chỉ ăn cơm trắng cùng rau dưa vậy."

"Ngươi ăn hết chén của mình đi, ngàn vạn lần đừng để mắc nghẹn, nghẹn c.h.ế.t thì làm sao ăn thịt?" Phương thị mắt lạnh nhìn Dương thị, Dương thị giận đến run rẩy, nhưng nghĩ nghĩ lại nói:

"Nghe nương nói lời này xong, giống như thèm ăn vậy nha? Thật ra không phải chúng ta có thịt ăn không muốn mời cha mẹ tới đây dùng, chẳng qua hiện tại đã phân nhà rồi, bây giờ là do Đại ca nuôi các người, nếu Tam phòng chúng ta mời tới đây ăn thịt vậy thì.....chỉ sợ sẽ không đúng quy củ, nương không phải người để ý nhất là quy củ thể diện sao?"

"Người nào thèm ăn thịt của ngươi? Chỉ sợ ăn xong sẽ bị độc chết." Triệu Tương Nghi trợn mắt nhìn Dương thị một cái, sau đó kéo kéo tay Phương thị, "Bà nội, chúng ta đừng để ý tới nàng, đi vào ăn cơm đi, một hồi còn đi chiếu cố Tề thúc thúc đấy."

Phương thị nghe vậy ngồi xổm người xuống một tay ôm lấy Triệu Tương Nghi: "Tương Nghi đúng là hiểu chuyện, biết không nên cùng người như vậy liên quan, đi, chúng ta không để ý tới nàng, chúng ta ăn hay mặc cái gì, so sánh với trong chén của nàng đều tốt hơn."

Chỉ chớp mắt, cửa phòng lớn không còn một bóng người.

Dương thị cầm lấy chén trong tay nhất thời tức giận mà không có nơi phát tác, vốn còn muốn để cho bọn họ thấy vậy mà thèm, cuối cùng cũng không có hối hận khi không cùng cả nhà qua lại thân thiết, không có nghĩ rằng bọn họ căn bản không có gì cả.

Lúc đám người Triệu Tương Nghi đang ăn cơm tối, Tề Sâm đột nhiên cực kỳ hưng phần, chạy qua nói với mọi người: "Các ngươi mau đi xem một chút cha con tỉnh, đã tỉnh lại rồi".

Phương thị tay phải run lên, chiếc đũa cũng rớt theo, không thể tin địa nhìn Tề Sâm lẩm bẩm nói: "Tỉnh? Thật sự có kỳ tích sắp xảy ra? Tỉnh...... Tỉnh là tốt rồi oa oa."

Người một nhà nghe tin tức kia, cũng chẳng quan tâm ăn cơm, lập tức đi theo Tề Sâm vù vù chạy tới.

Dương thị đứng ở tường đất nhà mình rũ mắt mà nhìn, không khỏi trợn mắt nhìn bọn họ: "Đều chỉ thích lo chuyện bao đồng, cũng may ta thật sớm xây bức tường này, cũng tránh khỏi bị dính xui xẻo.

Trong nhà Tề gia, Tề thợ mộc đang mở to đôi mắt, vô cùng bình tĩnh nhìn Uông thị, mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt thiết tha kia có thể thấy được, giờ phút này hắn trừ xin lỗi ra thì không muốn gì khác cả.

Mọi người thấy thế không khỏi dâng lên thương cảm.

Triệu Tín Lương vì an ủi Tề thợ mộc mà tiến lên ấm giọng nói: "Anh cứ yên tâm, trong nhà cũng không vì chuyện của anh mà hao phí tiền bạc đâu, anh làm công cho nhà đó cũng có lương tâm, sau đó phái người tới tặng bạc, tất cả tiền thuốc thang cùng những tiêu xài khác đều lấy từ bên đó, hiện nay anh không nên nghĩ ngợi gì hết, nên hảo hảo tịnh dưỡng, chờ mười ngày nửa tháng chuyển biến cho tốt, ngàn vạn lần đừng từ bỏ mình."

Mặc dù tất cả mọi người tin vào phán đoán suy luận của đại phu, nhưng giờ phút này Tề thợ mộc vẫn không hôn mê như đại phu nói, đây là tìm thấy ánh sáng hi vọng từ trong bóng tối của mỗi người.

"Đúng nha, Tề thúc thúc, thúc sẽ từ từ tốt lên thôi." Triệu Hoằng Lâm cũng là tiến lên trấn an nói, nghĩ thầm chưa biết chừng cõi đời này thật có kỳ tích tồn tại cũng nên, giống như lần trước tiểu muội trúng **, đại phu cũng nói người quá nhỏ không có cách nào cứu, chỉ chờ ý trời mà thôi, nhưng cuối cùng tiểu muội vẫn bình yên vô sự tỉnh lại.



Tề Uyển Dao cầm lấy khăn tay lau nước mắt, nghe thấy lời của Triệu Hoằng Lâm, thì nhìn hắn cảm kích.

Mọi người trấn an Uông thị và hai đứa bé một lát, lần nữa trở về ăn cơm tối, sau đó trời tối đen nên mọi người liền tắm rửa đi ngủ.

Trước khi ngủ, Triệu Tương Nghi nằm trên cửa sổ mong chờ nhìn đám rau dại trên đất ngoài cửa sổ, nội tâm rất ảm đạm, chuyện tình Tề thợ mộc thật sự làm cho nàng chấn động, khiến cho nàng chợt hiểu ra, thế sự vô thường, tính mạng con người cũng đơn bạc như lục bình, mặc cho thiên tai nhân họa định đoạt.

Vì thế, trong lòng nàng âm thầm tỉnh ngộ, trước mắt cứ chăm chỉ cố gắng sống thật tốt, không làm bất kỳ chuyện gì phải xin lỗi bản thân hoặc không hối hận với những gì mình đã làm, chuyện muốn làm thì phải lập tức làm ngay, nếu không lưu lại ngày khác tiếc nuối sẽ không tốt.

Chờ người một nhà ngủ tới nửa đêm, lại bỗng nhiên nghe thấy một trận dồn dập tiếng gõ cửa, cùng với từng tiếng la khóc long trời lở đất.

Phương thị ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại, ngồi dậy thì phát hiện Triệu Tương Nghi cũng tỉnh dậy theo, nên cẩn thận an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Tương Nghi tiếp tục ngủ a."

Ngoài cửa, thanh âm Tề Uyển Dao tuyệt vọng khóc to gào thét: "Triệu nãi nãi, Tương Nghi mau mở cửa ra, cha ta không còn thở nữa".

Triệu Tương Nghi nghe vậy, đầu oanh một tiếng nổ tung, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Mặc dù trong lòng đã sớm biết Tề thợ mộc sống không được bao lâu, nhưng tối nay hắn còn cho mọi người hi vọng, giờ đột nhiên biết được tin tức của hắn, như vậy trong lòng bọn họ làm sao tiếp nhận được đây?

Bọn họ còn như thế, huống chi là Uông thị, Tề Sâm cùng Tề Uyển Dao?

Phương thị dù sao cũng là người từng trải, đổi mặt với chuyện sinh tử cũng rõ ràng hơn, trước mắt nghe được tin dữ này trong lòng cũng khó chịu, nhưng không khiếp sợ giống như Triệu Tương Nghi, chỉ khoác thêm áo xuân mở cửa đi ra ngoài, ôm Tề Uyển Dao khóc đến khàn cả giọng: " Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, chúng ta trước đi xem một chút, hài tử ngoan, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."

Triệu Tương Nghi cũng không có tiếp tục nằm ở trên giường nữa, mà là nhanh chóng mò mầm xuống giường mang giày, không nhìn rõ mà ngã một cái, mặc dù đau đến làm cho nàng nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không ngăn chặn được chấn động trong lòng.

Đại phòng, Nhị phòng trong nháy mắt đều mở đèn, các nam nhân đi qua Tề gia giúp đỡ, Triệu Tương Nghi vốn cũng muốn đi, lại bị Lý thị ôm lấy: "Hảo hài tử, đừng đi qua nhìn, lúc người ta qua đời, tiểu hài tử đi qua sẽ thấy những thứ không tốt."

Triệu Tương Nghi biết Lý thị muốn tốt cho mình, nhưng vừa nghe thấy Tề gia cách vách truyền tới tiếng gào thét, nàng cũng không cách nào yên lòng được, giãy dụa trong lòng Lý thị nói: "Nhị thẩm thẩm, người để con đi qua nhìn một chút thôi nha."

Lý thị mặc dù cũng cưng chiều Triệu Tương Nghi, nhưng lúc này lại hết sức kiên trì, dùng lực ôm Triệu Tương Nghi vừa dụ dồ vừa khuyên: "Tương Nghi, không nên đi, nghe lời Nhị thẩm đi,.......Hoằng Lâm còn không mau tới giúp ta cản muội muội con lại đi."

Triệu Hoằng Lâm lặng yên không lên tiếng đứng yên một chỗ, ánh mắt thắng tắp nhìn chăm chú Tề gia cách vách, hồi lâu, khi nước mắt bị bức trở về hốc mắt, hắn xoay người bình tĩnh nhìn Lý thị nói: "Nhị thẩm, thôi, để cho Tương Nghi đi qua nhìn một cái đi, dù sao Tề thúc thúc đối với Tương Nghi cũng không tệ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.