Hôm đó mười tám tháng giêng, cả nhà đều dậy thật sớm, nghênh đón Triệu Nguyệt Cầm cùng chú rể.
Phương thị đem điểm tâm nấu thật ngon, sau khi cả nhà dùng qua điểm tâm, nhưng vẫn không thấy hai người Trương Sâm cùng Triệu Nguyệt Cầm, Triệu lão đầu vừa định tự mình ra cửa xem một chút, nhưng xa xa đã nhìn thấy hai người bọn họ đang đi tới hướng này, nhất thời vui mừng nhướng mày, xa xa nhìn về hướng hai người la lên: "Nguyệt Cầm, con rễ! Đi đường tốt chứ?"
Người một nhà nghe thấy thanh âm Triệu lão đầu, trong lòng biết hai người tới rồi, liền cùng nhau ra cửa tiếp đón.
Đợi hai người đến gần, Triệu Tương Nghi mới thấy rõ, hôm nay Triệu Nguyệt Cầm mặc một thân áo khoác màu tím nhạt hơi cũ cùng một cái váy màu xanh nhạt, đây là trang phục lúc nàng ở nhà mẹ đẻ, vả lại không phải bộ đồ mới, trên búi tóc đơn sơ, không có đeo trang sức trâm hoàn gì cá, trang phục mặc lần này, thật khiến cho cả nhà đều kinh ngạc.
Phương thị thấy Trương Sâm cũng ở đây nên không nói gì khác, chỉ cười híp mắt kéo tay Triệu Nguyệt Cầm vào nhà, mới vừa đi mấy bước lại phát hiện bàn tay con gái run rẩy, lòng bàn tay lạnh cóng.
Một điềm báo không tốt dâng lên trong đáy lòng Phương thị.
Thật ra không chỉ có Phương thị, đám người Lý thị, Triệu Tương Nghi trong lòng cũng khẽ phát giác, Triệu Nguyệt Cầm gả đi mấy ngày nay, tựa hồ trôi qua cũng không quá tốt, vả lại bị đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704252/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.