Ông Thị lén lút làm chuyện như vậy, làm cho tất cả mọi người Triệu gia hiểu rõ được tính nghiêm trọng của cấp bậc địa vị, bọn họ đã sâu sắc hiểu ra, cho dù Bùi Tử Quân có hiền hòa biết điều như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng bọn họ cũng không thể đuổi kịp, hồi tưởng lại tất cả đoạn thời gian ngắn ngủi cùng hắn tiếp xúc, người trong nhà không thể bình tâm được.
Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của người nhà, qua mấy ngày, cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ, khí trời từ từ cũng không lạnh lẽo nữa, gió lạnh mãnh liệt cũng dần dần chấm dứt, cả vùng đất bắt đầu đón xuân về.
Vốn là một mảnh sông thê lương, giờ cỏ dại cây liễu đã bắt đầu lẽ xanh biếc, bất lể là trên núi hay trên mặt đất, đều từ từ chuyển sang sắc xanh, gió lạnh cũng không ngăn nổi sự tấn công của dòng ấm áp. Ngay cả trong sân Triệu gia, gốc cây đào cùng vài cây liễu cũng bất chấp mọi thứ mà nảy mầm, nhìn tràn trề sức sống, vô cùng rung động lòng người.
Phương thị mỗi ngày bấm đốt ngón tay tính, nghĩ là ngày mười một tháng giêng không ai tới nhà chúc tết, cũng không dùng để đi thăm hỏi bạn bè thân thích, liền suy nghĩ muốn đi Tề gia chuẩn bị chút trứng giống để ấp gà con, Tề gia xưa nay đều gom góp trứng giống cấp cho người trong thôn, cho nên mọi người đều có thói quen đi qua nhà bọn họ lấy trứng giống về ấp.
Như ngày thường, Phương thị tính toán chuẩn bị mười mấy trứng giống để ấp gà con, cuối cùng nuôi lớn chỉ được bảy tám con. Bình thường trứng gà là một văn tiền hai, trứng giống đắt hơn chút là hai văn tiền một. Hơn một năm nay trong gia đình tiêu xài rất lớn, chỉ tính tiền thuốc than thôi đã tiêu xài rất nhiều rồi, cho nên Phương thị cũng không có ý định nuôi nhiều gia cầm.
Triệu Tương Nghi cũng giống Phương thị mỗi ngày bấm đốt ngón tay tính tính, vừa nhìn thấy Phương thị có động tĩnh, liền lập tức nhảy ra đề nghị, nhất định phải ấp nhiều trứng hơn năm trước, tuyệt đối có thể nuôi sống bọn họ!
Phương thị ngạc nhiên, nâng khuôn mặt tròn tròn của nàng hỏi: "Con có biện pháp gì à?"
Triệu Tương Nghi đã sớm nghĩ nên đáp: "Con vốn là đi chơi sau chân núi, nhìn thấy thím Môn thường đuổi gà lên trên núi, chỉ cho những con gà kia ăn rau dại trên núi, căn bản không cho chúng ăn thức ăn gia cầm, chúng ta cũng đem rau dại cho gà ăn, ngày thường cũng không sợ bọn chúng c.h.ế.t đói.
Người một nhà nghe xong, còn cười Triệu Tương Nghi đúng là cách nghĩ của tiểu hài tử ham chơi, nhưng sau khi tinh tế suy nghĩ, thật đúng là thấy có chuyện như vậy.
Bất quá đi tới phía sau núi thì hơi xa, mỗi ngày đi tới đi lui không phải cũng tốn một khoảng thời gian sao? Sắp tới bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, cũng chính là lúc cần người, cũng không thể đem sức lao động lãng phí vào việc này nha.
Thấy mọi người cảm thấy phương pháp này không dùng được, Triệu Tương Nghi vội vàng lén lút chọc chọc Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm lập tức hiểu ý, liền hát đệm theo: "Thật ra chúng ta cũng có thể trong rau dại trong vườn rau nhà mình, những thứ đó sinh trưởng tốt, không bao lâu sẽ sinh một mảng lớn, hiện tại vừa mới bắt đầu mùa xuân, đông tây đều ráng trồng một ít là được".
Việc này là do Triệu Tương Nghi âm thầm lôi kéo đại ca mình, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một mình mình không thể hoàn thành được chuyện này, lực lượng có chút yếu kém, những người lớn chưa chắc đã nghe theo, như vậy lôi kéo đại ca làm trợ thủ là tốt nhất. Cho nên liền đem loại rau dại kia làm thức ăn cho gia cầm, đến lúc ở riêng, Đại phòng bọn họ liền nói muốn hai mảnh đất hoang lớn kia, tất cả mọi suy nghĩ đều nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe.
Ban đầu Triệu Hoằng Lâm hết sức nghi ngờ, tại sao tiểu muội lại hiểu biết nhiều như vậy, đây căn bản là giống như suy nghĩ của người lớn mà, sau đó Triệu Tương Nghi chớp chớp mắt, lừa gạt Triệu Hoằng Lâm nói, những ý nghĩ này là do Triệu Nguyệt Cầm thường xuyên ở bên cạnh nói, còn nói đừng xem tiểu cô cô thường ngày ít nói, chứ thật ra có nhiều chủ ý lắm.
Bởi vậy, Triệu Hoằng Lâm mới bỏ đi nghi vấn trong lòng, hơn nữa cũng không muốn đi hỏi Triệu Nguyệt Cầm để đối chứng, nghĩ đến tiểu muội mấy ngày nay đều ở trong phòng nàng, nghe nhiều lời nói đó thì mưa dầm thấm đất cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng bình thường vườn rau đó là để trồng vài loại rau dưa và trái cây, nếu lấy ra trồng rau dại, vậy bình thường chúng ta ăn cái gì?" Triệu lão đầu vẫn cảm thấy không ổn, lại chỉ vào Tây phòng giận tái mặt nói: "Còn nữa, sắp tới sắp ra riêng rồi, lúc này lại trồng rau dại, đến lúc đó phân chia cũng không tiện, phiền toái a".
"Gia gia, ca ca nói Đại phòng chúng con xin trước hai mảnh đất hoang kia!"
Triệu Tương Nghi bỗng nhiên chỉ vào Triệu Hoằng Lâm nói.
Triệu Hoằng Lâm sững sờ, sau đó cười ôm lấy Triệu Tương Nghi, mặt thì nhìn Triệu lão đầu và Triệu Tín Lương nói: "Thật ra thì con nghĩ như vầy, hai mảnh đất đó cũng không màu mỡ, nếu trồng vài loại chịu hạn chịu rét thì có thể thu hoạch được, đất rộng nên sản lượng cũng nhiều, chúng ta cũng không thiệt thòi, cha, người nói có đúng không?" Nói xong âm thầm lau thật nhiều mồ hôi, trong lòng tự nhủ không biết tiểu cô cô nghĩ như thế nào mà đất tốt không cần lại cần đất hoang a.
"Khó trách thời điểm năm trước, Tương Nghi cho ta đi khai hoang". Triệu Tín Lương vỗ vỗ đầu Triệu Tương Nghi, cũng không có phản đối Triệu Hoằng Lâm.
"Như vậy sao được." Phương thị đứng lên, nhìn con trai lớn của mình: "Ta thấy không có người của chi thứ hai và Tam phòng ở đây, không ngại cho ngươi câu trả lời rõ ràng, ta với cha ngươi đã quyết định, đem ba mảnh đất phì nhiêu cùng vài vườn rau chia cho ngươi hai khối, còn một mảnh cùng một khối đất hoang thì chia cho lão Nhị, lão Nhị cùng vợ hắn sẽ không có ý kiến, còn dư lại một mảnh đất hoang thì chia cho Tam phòng, tùy chúng muốn làm gì thì làm!"
"Bà nội, đem hai khối đất hoang đó cho chúng con đi, không cần buồn phiền vì chúng con không trồng trọt được rau dưa, chờ sau khi tiểu cô cô xuất giá, nàng trước nhà có một mảnh đất lớn, lúc đó khai hoang thành vườn rau là được rồi mà." Triệu Hoằng Lâm đề nghị, cái này Triệu Tương Nghi cũng không có nghĩ tới, không khỏi quay đầu nhìn đại ca mình, thì thấy Triệu Hoằng Lâm nhìn Triệu Tương Nghi nháy nháy mắt.
"Đúng nha, bà nội, chúng con muốn dùng những mảnh đất kia trồng thật nhiều thật nhiều rau dại, nuôi thật tốt nhiều gà nha, sau này có trứng gà ăn a!"!" Triệu Tương Nghi giựt giây nói.
Lúc này Triệu Nguyệt Cầm ngồi ở một bên, nghe xong tỉ mỉ đánh giá, liền cười nói: "Con thấy như vậy cũng được, chỉ là có chút ủy khuất cho đại ca."
Triệu Hoằng Lâm nghĩ đây là chủ ý của Triệu Nguyệt Cầm, nên lúc này thấy nàng đứng ra nói chuyện, nên khẳng định đây là ý kiến trong lòng nàng, vì vậy đem nghi ngờ đối với Triệu Tương Nghi loại bỏ hoàn toàn.
Những người lớn ngay từ đầu chỉ coi đây là bọn nhỏ vui đùa nói ra, nhưng sau khi tỉ mỉ nghiêm túc bàn bạc, cũng dần dần hiểu ra chút ít, cuối cùng Triệu Tín Lương cũng đồng ý, Đại phòng được chia hai mảnh đất hoang cũng tốt lắm, huống chi còn có mảnh đất trước phòng của Triệu Nguyệt Cầm dùng làm vườn, về phần đất đai và vân vân, toàn bộ giao cho nhị lão suy xét đoán định rồi phân chia.
Sau khi bàn bạc xong, Triệu Tương Nghi giống như đùa nghịch, giơ một cái tay lắc lư trước mặt Phương thị: "Bà nội! Bà nội! Lần này chúng ta phải nuôi nhiều hơn. Chúng ta nuôi năm mươi con gà a!"
Phương thị nhất thời vui vẻ, nhéo nhéo cái mũi của Triệu Tương Nghi cười nói: "Nhóc con kia, con có biết năm mươi con gà là có bao nhiêu con không!
Biết đếm tới số năm mươi như thế nào không?"
"Con biết a, nuôi năm mươi con gà thì Tương Nghi ngày ngày đều có trứng gà ăn nha!" Triệu Tương Nghi cười đùa, tâm tình thật tốt, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng thực hiện được bước đầu tiên, thành công khuyên mọi người,, hơn nữa cũng không có làm cho người khác nghi ngờ, chỉ cần thực hiện xong bước này, sau này rất nhiều chuyện làm dễ dàng hơn.
Mấy người Phương thị cười cười nhưng trong lòng chua xót, vuốt vuốt đầu Triệu Tương Nghi vui mừng nói: "Tương Nghi thật hiểu chuyện nha, tiếc là sinh ra trong gia đình chúng ta, nếu điều kiện tốt, nuôi dạy đúng cách, so ra cũng không thua mấy tiểu chủ tử trong gia đình giàu có."
Đang nói, bỗng nhiên Triệu lão đầu nói ra cách nghĩ trong lòng mình: "Lão bà này, hay là chúng ta chờ phân nhà rồi hãy chuẩn bị trứng giống được không?"
"Tại sao?" Phương thị vừa hỏi vừa ôm Triệu Tương Nghi đến trêu chọc: "Tương Nghi, chút nữa cùng bà nội đi qua Tề thẩm chọn trứng giống về được không?"
Triệu lão đầu lại nói: "Nếu trước lấy trứng giống về ấp gà con, tới lúc phân đều nhà, cái nhà này không biết sẽ náo loạn thành tình trạng gì nữa, ta không muốn Tam phòng lại được hưởng lợi."
Phương thị cũng lường trước là Triệu lão đầu sẽ nói cái này, nhìn về hướng Tây phòng lạnh lùng nói: "Ai nói đồ tốt này cũng chia cho bọn họ? Ta càng muốn lúc này ấp gà con, dùng cũng dùng tiền vốn để mua quan tài của ta, không cần một đồng nào của nó! Chúng ta nhiều người, còn sợ nó làm ầm ĩ hay sao?"
"Mẹ nói rất đúng, chúng ta cũng không có làm chuyện gì xấu xa, tại sao phải bởi vì nàng ta mà che giấu, muốn làm thì cứ làm, hơn nữa, mẹ mấy hôm trước người cũng cùng cách vách (Tề gia) nói qua hết rồi, lúc này bọn họ cũng chuẩn bị xong trứng giống cho chúng ta rồi, giờ lại muốn tạm thời không mua, như vậy không phải là lừa dối người khác hay sao?" Triệu Tín Lương cũng tán thành Phương thị.
Mọi người bàn bạc một chút về số lượng trứng giống, ban đầu Phương thị để cho Uông thị chuẩn bị cho nhà bọn họ hơn mười mấy trứng giống là tốt rồi, hiện tại muốn tăng thêm, khó tránh khỏi phải làm phiền Uông thị vì nhà bọn họ đi thêm một chuyến nữa. Nhất thời lại cảm thấy năm mươi trứng giống quá nhiều, thứ nhất sợ biện pháp nuôi gia cầm bằng rau dại không dùng được, đến lúc đó lỗ vốn, thứ hai mua hết cũng một trăm đồng tiền, có chút nhiều. Bàn tới bàn lui, mọi người liền quyết định từ số lượng ban đầu năm mươi xuống còn ba mươi.
Vì thế, Phương thị nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của Triệu Tương Nghi cười nói: "Cho dù là chuẩn bị ba mươi trứng giống trở lại, theo phương pháp nuôi của bà nội thì sống chừng hai mươi con, sau này Tương Nghi cũng không phải ngày ngày đều được ăn trứng gà rồi sao?"
Trước một ngày nguyên tiêu, rốt cuộc cũng ấp ra được hai mươi hai con gà con, tính luôn mấy con gà nuôi năm ngoái, tổng cộng hai mươi lăm con, trừ lần đó, trong nhà chỉ có một con vịt hoa già, chờ đẻ trứng.
Mắt thấy cuộc sống từ từ thay đổi tốt hơn, dần dần có hi vọng, Triệu Tương Nghi hưng phấn cả đêm không ngủ yên, nàng đến nơi này mới biết củi gạo, dầu muối, học vấn hết sức to lớn, cũng rất là quan trọng.
Bất quá hiện nay tiền để dành quả thực ít lại càng ít, ngày trước nằm ở trên giường ngủ, Phương thị cho là nàng đã ngủ thiếp đi, nên lén lút cùng Triệu Nguyệt Cầm nói ra tình huống trong nhà, nói là ngoài thiếu Triệu Hữu Căn năm xâu tiền, tính hết chi phí cùng nợ nần, hôm nay trong nhà còn lại chỉ có nửa xâu tiền, dĩ nhiên, còn bốn xâu tiền sinh lễ của Triệu Nguyệt Cầm, cũng không có dùng vào việc khác, đã để hết tất cả đồ cưới cho nàng làm vốn riêng. Mặc dù nhìn không phải là đặc biệt quý giá, nhưng kể ra cũng có chút ít phân lượng.
Phương thị sợ nữ nhi trong lòng suy nghĩ nhiều, liền dặn dò nói cho nàng biết đây không phải là cùng nàng than thở, mà là muốn hướng dẫn nàng hiểu việc quản gia, hiếu rõ tình trạng của một nhà.
Khi đó Triệu Tương Nghi nghe xong hai tay nắm chặt đệm giường, nhất định phải làm cho cái nhà này từ từ tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]