"Chuyện gì?" Lão Từ làm vẻ không hiểu nhìn vẻ mặt nịnh nọt Dương thị, ngoài miệng mặc dù hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy cái tư thế dắt nữ nhi của nàng ta, trong lòng cũng biết là chuyện gì rồi.
Tang Ngọc thấy thế, không kìm nổi cười nhạo trong lòng, nhẹ giọng nói: "Nhìn đi, người cần thì không muốn đi, chúng ta nói thẳng ra cũng không mời nổi, còn người không phù hợp lại đưa ra tới cửa."
Đúng lúc, nhũ mẫu Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Liên tuổi lớn hơn một chút, cũng có thể hầu hạ người khác chu đáo hơn, liền nhỏ giọng nói với Tang Ngọc: "Tang Ngọc cô nương không ngại nhìn kỹ nữ oa kia một chút, miễn cưỡng cũng có thể lọt vào mắt xanh của thiếu gia, nếu lần này không thể đưa đứa nhỏ trở về, không bằng đưa đứa lớn hơn một chút đi, cũng rất tốt nha, đỡ chọc cho Trần phu nhân tức giận."
Nhũ mẫu vừa nói một câu "Trần phu nhân", lão Từ liền hung hăng trừng mắt bà ta, cũng may là bọn người Triệu lão gia tử không biết cái gì, chỉ cho rằng Trần phu nhân chính là mẹ ruột của tiểu di Bùi Tử Quân, Ông Thị.
Tang Ngọc thấy thế, cũng là lưu tâm, cúi đầu tỉ mĩ quan sát Triệu Tương Liên, Dương thị vội vàng đẩy nữ nhi về phía trước, dặn dò: "Lúc trước mẹ dạy con cái gì, con còn nhớ hay không?"
Triệu Tương Liên gật đầu, sau đó bắt chước theo dáng vẻ của nha hoàn trong nhà giàu đã học kia, hai tay khoanh lại ở bên hông, quỳ gối cung kính thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704247/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.