Phương thị thấy thế, thiếu chút nữa xì một tiếng bật cười, nhưng ngại thể diện, kìm nén ngạc nhiên trong lòng, rồi ôm lấy cháu gái dụ dỗ, ngẩng đầu lên nhìn Trương mụ mụ nở nụ cười:"Bà cũng nhìn thấy rồi đó? Lão đại nhà chúng ta hiện tại chưa muốn lấy vợ, cháu gái ta đã có mình ta mỗi ngày chiếu cố là đủ rồi, bà cũng đã nghe thấy rồi đấy, cháu gái ta cũng không cần kế mẫu, ta thật không có biện pháp nào à?
"Ai ôi, trong vòng mười dặm tám thôn, ai mà không biết tẩu đau là thương yêu trẻ con." Trương mụ mụ có chút sốt ruột, uống một ngụm trà lớn, lại kiên trì khuyên nhủ, "Nhưng mà không thể nói như vậy à, tẩu hãy suy ngẫm một chút xem, lão đại nhà tẩu chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, là một thanh niên chính trực, điều kiện lại tốt, lúc này nếu không tìm đối tượng kết thân chẳng lẽ đợi đến khi già rồi ... thật khó khăn nha! Hơn nữa tiểu hài tử trong nhà biết cái, ta giới thiệu là hai khuê nữ phẩm hạnh đều thuộc nhất đắng đấy, rất tốt à! Ta xin bảo đảm nàng dâu này vào cửa chắc chắn đối với cha mẹ chồng liền phụng dưỡng, lại biết nghe lời trượng phu, thương yêu con chồng, làm việc nhà rất là lưu loát nữa!"
"Cháu chính là không cần kế mẫu!" Triệu Tương Nghi ở trong lòng thầm mắng Trương mụ mụ, sau đó lại nói thêm,"Kế mẫu không phải là người tốt, sẽ đánh người, không cho con ăn cơm!"
"Ai yêu, ngoan nào!" Phương thị làm bộ vỗ đầu Triệu Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-chon-thon-que/3704222/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.