Nhân ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giật mình
- gì thế em. Là anh mà.
- anh làm em sợ đó. sao sang đây giờ này
- thì người ta nhớ chứ sao?
Nhân cười. rúc rúc vào tóc tôi hít hít.
- lâu rồi vợ không cho anh ôm.
Nhân đưa tay lên bóp ngực tôi. Tôi run
- em… mình ra ngoài ăn tối đi.
- em đang bận việc.
- để mai… giờ anh đói rồi
Nhân đưa tay cất đồ của tôi đi, gập máy tính lại rồi mang đi
- thôi, về nhà làm, mau lên.
Nhân kéo tôi đi, hình như hắn quên cái chuyện hôm nọ rồi hay cố ý không nhớ đến. còn tôi… nỗi tổn thương ăn sâu vào tâm trí khiến tôi ko tài nào nghĩ tốt về Nhân được nữa.
Nhân chở tôi đỗ trước cửa nhà hàng.
- để em gọi điện về bảo ba mẹ ko phải chờ cơm
- thôi… ko cần gọi, ba mẹ ko chờ đâu
- nhưng…
- không cần mà, anh bảo lãnh
Nhân đi vào bên trong dắt tôi theo, hai đứa tôi tình cảm như lúc mới yêu ấy.
- mời anh chị ngồi, anh chị dùng gì ạ
Nhân cười chỉ vào tôi.
- đưa bà xã anh chọn, chị chọn gì anh ăn nấy.
Cô gái phục vụ nhìn tôi ngưỡng mộ. tôi cười nhẹ… nếu nó biết sức tàn sát của nhân thì nó còn ngưỡng mộ được không?
Tôi chọn mấy món ăn mà Nhân thích. Hai đứa ăn xong. Nhân kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về công việc ở công ty, hỏi ý kiến của tôi xem nên làm thế nào. giờ Nhân cũng lớn rồi, suy nghĩ cho công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/36048/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.