Cũng đã đến lúc tôi nên trở về để làm lại cuộc đời. Tôi đến mộ Minh và Bình An để chia tay hai con người quan trọng bậc nhất trong cuộc đời của tôi.
Hôm nay gió vẫn bay trên những ngọn đồi. tiết trời thu se lạnh sau những cơn mưa. Nơi này bình yên quá… và tấm lòng của Minh dành cho tôi cũng bình yên đến vô cùng. Tôi sẽ quay về mang theo nỗi nhớ về họ. tôi nhất định sẽ sống tốt.
mỗi một chuyến đi là một lần tôi thay đổi cuộc đời. cho dù lúc này tôi có hồi hộp. ông ấy nắm lấy tay tôi, trấn tĩnh tôi để tôi cố gắng vượt qua mọi trở ngại.
ông ấy thuê một ngôi nhà gần công ty để tiện đi lại chăm sóc cho tôi. tôi ngồi xuống nhìn mọi thứ đã được chuẩn bị ngăn nắp.
- ông già.
- gì vậy em.
- là tôi muốn về thăm bố mẹ.
Ông ấy nhìn tôi suy nghĩ chút.
- được rồi, khi nào em về cứ báo tôi, về đến nơi thì nhắn nhé. chứ tôi, ko đưa em về được.
Tôi gật đầu.
- nhưng mà, đừng có xưng tôi như vậy… nghe chán lắm ý.
- thế xưng thế nào.
- thì vợ chồng này, ông xã này, anh em, mình với em này, rồi…
Ông ấy liệt kê ra một mớ cái xưng hô, tôi nói chen vào.
- chú … cháu nhé
- còn lâu
Ông ấy lườm tôi, tôi cười, níu cổ ông ấy mè nheo.
- chú già… quả thật rất xứn với cái tên đó, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/3205459/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.