Trời chưa sáng chúng tôi đã mò dậy để về. cảm đêm được nằm bên em. Dù không ngủ tôi cũng thấy mình còn rất khoẻ mạnh. Người con gái của tôi mò dậy tìm quần áo. 
- rách mất rồi. 
giọng hờn dỗi. 
- rách thì thôi. 
Tôi tủm tỉm nhìn em… 
- thế mặc về bằng gì? 
- trời còn tối mà. không ai nhìn thấy đâu. 
- về nhanh nhanh lên không nhà Páng sắp dậy lên nương rồi. 
Em kéo tôi giận dỗi. tôi kéo em vào lòng. 
- từ từ… vừa mới được ôm đã phải về. 
- ông về đi, ông ở đây mệt lắm. 
Tôi giận nhưng cũng vui. Hôn lên tóc em thì thầm. 
- mệt lắm à… vậy bế về nhé. 
Tôi cởi áo khoác lên người cho em. Em nhặt bộ quần áo tả tơi của mình mang theo. dấu vết của cuộc chiến còn in trên cái bảng… nó hỏng thật rồi. cái khung vỡ tan, còn mặt bẳng thì chia làm vài khúc. 
- thôi để sáng đi mua trả cái khác. 
- không cần đâu. mua rồi người ta biết mình làm hỏng, ngại chết 
Em cúi xuống xấu hổ. 
- thì giờ ai chả biết mình yêu nhau. 
- ai yêu cái nhà ông? 
- thôi không thèm tranh cãi với nhà bà 
- ông già rồi còn không chịu an phận. mò lên đây làm gì? 
- em về đi, rồi tôi ko mò theo nữa. 
Em giận dỗi bỏ đi. nhìn em trong cái áo của tôi rộng thênh thang và dài đến đùi… trông hấp dẫn ý… chỗ thập chỗ thò. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-ay-la-anh/3205456/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.