Lục Vân không phải người mù, hắn cũng nhìn thấy ánh sáng kim sắc kia, càng cảm thấy Lữ Khinh Nga đang lừa dối.
Vương Băng Nhưng thúc giục: “Tiểu Lục Vân nhanh thử đi, nhỏ máu của em lên xem có phản ứng gì, mặt gương này quá thần kỳ.”
Không phải Lục Vân không muốn, chỉ là trong lòng có chút băn khoăn.
Hắn biết máu của mình sẽ không đơn giản, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng cắn nuốt khi chạm vào mấy thứ đồ kỳ quái.
Nhỏ máu lên sẽ không có vấn đề gì chứ? Lữ Khinh Nga nôn nóng nhìn hắn, hận không thể tự tay lấy máu giúp hắn.
Lục Vân nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi nhỏ máu lên, lát nữa nếu xuất hiện tình huống quỷ dị gì thì đừng quá ngạc nhiên.”
Hắn cũng rất tò mò bí mật về thân thể của mình, bây giờ có cơ hội thử cũng không sao.
Dù sao hắn cũng là Kim Đan kỳ đại viên mãn, cho dù tra ra hiện tượng kỳ quái gì đó cũng không ai làm gì được hắn.
Lục Vân nhỏ một giọt máu từ ngón trỏ xuống. Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt gương.
Nhưng sau khi nhỏ máu xuống thì không bị hấp thu luôn như của Vương Băng Ngưng, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng gì.
Giọt máu kia vẫn nằm yên trên mặt kính bóng loáng.
“Tại sao lại vậy?”
Lữ Khinh Nga cảm thấy vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ pháp bảo hỏng rồi?
Lữ Khinh Nga khó hiểu.
Mạc Thanh Uyển cũng vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661241/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.