Chương trước
Chương sau
“Thật sự?”

Nghe thấy Lục Vân nói vậy, con người xinh đẹp của Vương Băng Ngưng sáng lên, trông như hai ngôi sao lộng lẫy.

Có thể thấy được cô rất vui vẻ. Đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ Lục Vân thật sự đồng ý khiến Vương Băng Ngưng hơi khó tin.

Lục Vân gật đầu: “Thật sự, còn thật hơn cả trân châu, chúng ta chọn ngày rồi kết hôn.”

Mặc kệ!

Trẻ con mới lựa chọn, người lớn phải lấy hết!

Dù sao chỉ cần các chị nguyện ý, ai trước ai sau không quan trọng. Không phải hẳn vẫn luôn chờ cơ hội hay sao?

Không phải hắn vẫn luôn nghĩ cách đâm thủng lớp màng này hay sao? Hôm nay chính là cơ hội.

Hôm nay hẳn phải đâm thủng lớp màng này.

Vương Băng Ngưng kích động nhảy cãng lên ôm chầm lấy Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em tốt quá, chị thật sự rất vui.”

Không biết mấy chị em của cô biết cô nhanh chân đến trước sẽ cảm thấy thế nào?

Hì hì, sau này cô chính là vợ cả.

Vương Băng Ngưng trông ngây thơ, nhưng thật ra cũng có tâm tư của mình.

Cô cũng không ngại sau này Lục Vân cưới mấy người chị em của cô, dù sao quan hệ của bọn họ rất tốt. Cô chỉ muốn thỏa mãn chút tâm tư nho nhỏ của mình, chiếm một vị trí trước thôi.

Vương Băng Ngưng: “Tiểu Lục Vân, chúng ta tạm thời không cần nói chuyện này cho chỗ chị Khuynh Thành và mấy người khác. Đến ngày đó chúng ta mời bọn họ đến tham gia tiệc cưới, tạo một bất ngờ cho bọn họ được không?”

Bất ngờ?

Phải là kinh sợ mới đúng.

Lục Vân cười khổ, thật sự không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gù.

Đặc biệt là chị cả Khuynh Thành, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thật ra là một vại dấm chua.

Chắc phải dỗ dành rồi. Nhưng cũng có một loại khả năng khác.

€ó lẽ Lục Vân và Vương Băng Ngưng kết hôn có thể trợ giúp mấy chị phá vỡ sự băn khoăn trong lòng, để bọn họ biết thật ra có chút quan hệ có thể vượt qua.

Nếu không cứ dây dưa mãi thế này cũng không phải cách.

Tuy Lục Vân khinh bỉ tác phong của Lữ Khinh Nga, nhưng bà ta nói đúng, không thể cứ để người ta chờ mãi được.

Trên mặt Lữ Khinh Nga chỉ chít dấu tay, nhưng vẫn cười thành một đóa hoa cúc: “Đồng ý sớm chút không phải tốt hơ rồi sao, cứ phải để tôi dùng kế, a... Đau.”

Lục Vân rất muốn ném giày lên mặt bà ta: Bà câm miệng cho tôi nhờ! “Được rồi, làm chứng cho hai người.”

Lữ Khinh Nga rời khỏi phòng khách, để lại Mạc Thanh Uyển làm bóng đèn. Chờ bà ta trở lại.

Lục Vân như nhìn thấy quỷ, chỉ vào mặt Lữ Khinh Nga rồi nói: “Bác gái, vết thương trên mặt bà đâu?”

“Thằng nhóc này, gọi mẹ.” Lữ Khinh Nga sửa lại.

Lục Vân thật sự không thể chấp nhận phải gọi người đàn bà tâm cơ này là mẹ, qua loa có lệ: “Sao vết thương trên mặt bà biến mất rồi?”

Rõ ràng lúc Lữ Khinh Nga rời đi, trên mặt chỉ chít vết đỏ, nhưng bây giờ thì lại biến mất hết rồi.

Ngay cả vết bầm cũng không có.

Lữ Khinh Nga đắc ý: “Người ta biết bảo dưỡng mà, mỹ phẩm dưỡng da đều được làm từ đan dược cấp cao, hiệu quả chữa thương cực kỳ cao.”

Vừa rồi bà ta tự tát mình không ảnh hưởng gì cả, nghe thì vang dội, nhìn thì khoa trương nhưng đâu dễ bị thương được, dù sao bà ta cũng là Kim Đan kỳ.

Lục Vân: ĐM, quả nhiên bị con mẹ tâm cơ này lừa rồi.

Lữ Khinh Nga: “Đừng để ý mấy chỉ tiết vụn vặt này, nào, bây giờ để mẹ làm chứng cho hai đứa.”

Bà ta cầm một chiếc gương đến trước mặt hai người. Lục Vân: “Chiếc gương này có tác dụng gì?”

“Một nghỉ thức thôi, đây là gương tình đầu ý hợp, nhỏ máu của cậu và Băng Ngưng lên, tượng trưng cho sự bền lâu vĩnh viễn, đồng lòng hợp ý.”

Lữ Khinh Nga vờ ngu ngơ để cho qua chuyện. Lục Vân còn lâu mới tin bà ta, ai tin người đó là tên ngốc.

Vừa mới chửi thầm xong thì Vương Băng Ngưng vội vàng đâm thủng ngón trỏ của mình rồi nhỏ một giọt máu tươi lên.

Được rồi, quả nhiên có người tin. Lạch cạch!

Sau khi Vương Băng Ngưng nhỏ máu lên mặt gương, rất nhanh đã bị gương hấp thu.

Ngay sau đó mặt gương trơn nhẫn sáng lên, ánh sáng kim sắc nhàn nhạt lóe lên khoảng nửa phút rồi biến mất.

Vương Băng Ngưng hưng phấn: “Thật sự có phản ứng này, Tiểu Lục Vân nhanh lên, nhỏ máu của em xuống đi.”

Cô không chú ý khi ánh sáng kim sắc lóe lên, trên mặt Lữ Khinh Nga và Mạc. Thanh Uyển đều hiện lên sự ngạc nhiên.


Không ngờ lại xuất hiện trên người Vương Băng Ngưng.

Nhưng rõ ràng cô lạc hậu rất nhiều về mặt tu luyện, bây giờ mới chỉ là Luyện Khí kỳ cấp thấp, tại sao lại tra ra là tiềm năng vô hạn?

Không lẽ vì dính cơ duyên của Lục Vân?

Lữ Khinh Nga nhìn về phía Lục Vân với ánh mắt nóng bỏng, càng gấp gáp muốn thí nghiệm tiềm năng của Lục Vân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.