Tiếp đó Lữ Khinh Nga nhìn về phía Cốc Thanh Sơn mà hỏi: "Cốc Tông Chủ, hai học sinh của tôi ngưỡng mộ quý tông đã lâu, muốn ở lại quý tông tham quan học. tập một thời gian, hẳn Cốc Tông Chủ sẽ không để tâm chứ?"
"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn thầm mắng thứ tâm cơ, chẳng qua mặt ngoài lại cười hì hì và nói: "Đó là vinh hạnh của Đan Dương Tông chúng tôi, về sau hai cô cứ ở lại Đan Dương Tông học tập đi, tôi sẽ cho người an bài chỗ dừng chân."
Sao ông ta có thể không biết tâm tư của Lữ Khinh Nga.
Nhưng hữu dụng sao?
Lục Vân đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đan Dương Tông, rời đi Côn Luân, chạy ra bên ngoài tiêu dao vui sướng.
Hắn vốn đến từ bên ngoài. Các người ở lại nơi này có thể gặp được hắn mới là lạ.
Cốc Thanh Sơn cũng rất gian manh, kiên quyết không nói bí mật này cho mấy. người Lữ Khinh Nga, để các cô ở đây chơi đùa lung tung.
Lữ Khinh Nga còn không biết mình đã trúng kế mà nói: "Vậy làm phiền Cốc Tông Chủ hao tâm tổn trí, ngày khác tôi sế trở lại quý tông thăm hỏi."
Lữ Khinh Nga lại kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên dặn dò vài câu, sau đó liền một mình rời khỏi Đan Dương Tông.
Mấy ngày trôi qua.
Chuyện về thanh niên đầu trọc đã trở thành chủ đề cuốn hút mấy ngày gần đây của Đan Dương Tông, trên cơ bản tất cả mọi người nói ba câu là không rời khỏi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661133/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.