Chương trước
Chương sau
"Cái gì!"

Sắc mặt Vu trưởng lão bỗng trầm xuống.

Ông ta quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, là người có tu vi cao nhất trong đông đảo các trưởng lão của Đan Dương Tông ngoại trừ Tông Chủ.

Đương nhiên.

So ra thì thuật luyện đan của ông ta cũng kém hơn một chút, bằng không sẽ không được phân phối chức vụ quản lý kỷ luật.

Trương Vận nói: "Vu trưởng lão, tên đầu trọc đó nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng tôi hoài nghi hắn là người của môn phái khác trà trộn vào, cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta và Vân Sơn Thư Viện."

Mặc quần áo của Đan Dương Tông, giả thành đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó đi xúc phạm nữ học sinh của Vân Sơn Thư Viện, đây không phải là đang khích bác quan hệ sao?

Vu trưởng lão phẫn nộ quát: "Thật là lớn gan, dám giả mạo thành đệ tử của Lưu Lão, tôi thấy cậu muốn chết rồi!"

Tiếng nói của ông ta như sấm rền, nhanh chân chạy về hướng Lục Vân, người còn chưa tới mà khí thế uy nghiêm đã lan tràn đến.

Chút khí thế ấy chỉ là trò trẻ con đối với Lục Vân, hắn căn bản không để trong lòng, nhưng vẫn buông Mạc Thanh Uyển dưới cánh tay ra.

Tóc Mạc Thanh Uyển đã lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở hồng hộc.

Quan trọng hơn chính là...

Đau!

Vị trí cong vểnh kia thực sự rất đau!

Cô hận không thể dùng ánh mắt phẫn nộ làm thịt tên đầu trọc kia.

Tôn Hiểu Tuyết vội vàng chạy tới an ủi: "Thanh Uyển, cô còn ổn không, có cần tôi tới xoa xoa giúp cô không?"

Mạc Thanh Uyển vốn đang tức giận, nghe Tôn Hiểu Tuyết nói vậy thì nhịn không được trừng cô ta một cái: "Hiện tại cô thấy chưa, tên đầu trọc đáng chết

này thật là hèn hạ vô sỉ hạ lưu!"

Cô muốn nói Tôn Hiểu Tuyết mắt bị mù nên mới muốn đi quen biết người như vậy.

Tôn Hiểu Tuyết lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy vừa rồi cậu ấy rất bá đạo!"

Lúc này Vu trưởng lão chạy tới trước mặt Lục Vân, mặt mày đanh lại muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu, cứ như đang tra hỏi phạm nhân.

Trong mắt ông ta, Lục Vân thật sự là phạm nhân.

"Tốt nhất thành thật khai báo cậu là ai? Giả mạo thành đệ tử của Đan Dương Tông là muốn làm gì?"


Trương Vận hừ lạnh một tiếng và nói: "Vừa rồi cậu xúc phạm cô Mạc, cả Vu trưởng lão cũng trông thấy, cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tôi làm khó dễ cậu?”

Vệt đỏ ửng trên mặt Mạc Thanh Uyển chậm chạp biến mất, phẫn nộ trừng Lục Vân rồi tiến lên nói: "Vu trưởng lão, xin cho Thanh Uyển một câu trả lời."

Mặc kệ tên đầu trọc này có phải là đệ tử của Đan Dương Tông không, chỉ cần Mạc Thanh Uyển bị sỉ nhục ở Đan Dương Tông thì Đan Dương Tông phải cho. cô một câu trả lời.

Vu trưởng lão gật đầu nói: "Cô Mạc yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.