Chương trước
Chương sau
"Xưng hô tu ma giả này quả thực là sỉ nhục ngươi."

Câu trả lời của bóng người hư ảo kia làm tinh thần của Lục Vân run lên, lập tức nhíu mày lại.

Có ý gì?

Ý là tôi không phải tu ma giả hay là tôi là đại ma đầu còn khủng bố hơn tu ma giả?

Lục Vân không rõ ý của những lời này.

Lúc trước Lục Vân từng gặp một tu ma giả - Tà Linh Giáo chủ - khiến hắn lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thần công vô danh, hoài nghi nó là ma công.

Từ đó về sau hắn không dám để các chị tu luyện theo mình nữa, sợ các cô bị mình hại lạc lối.

Mãi đến khi bắt được sư phụ Thiên Huyền Tử già mà không đứng đắn kia, biết được từ miệng ông là mình không tu luyện ma công thì Lục Vân mới thở phào một hơi.

Nhưng hôm nay bị linh hỏa ảnh hưởng nên Lục Vân không kiềm chế được nỗi lòng, làm hắn lại hoài nghỉ có phải lão đạo sĩ sư phụ đang lừa dối mình không.

Thế là hắn hỏi ra vấn đề này, hi vọng có thể lấy được đáp án từ chỗ tinh thần ý. chí của Thanh Đế.

Ai biết ý chí của Thanh Đế lại cho ra câu trả lời như sau: "Mặc dù công pháp ngươi tu luyện bá đạo quỷ dị, nhưng cũng không phải là ma công."

Sau khi nhìn thấy suy nghĩ của Lục Vân, bóng người hư ảo kia lại bổ sung một câu, làm Lục Vân triệt để buông cục đá trong lòng xuống.

Chỉ cần công pháp không có vấn đề thì cũng không cần lo lắng hại các chị lạc lối.

Còn câu nói “Tu ma giả quả thực là sỉ nhục ngươï vừa rồi của ý chí Thanh Đế đã không còn quan trọng nữa.

Chủ yếu là Lục Vân đã không còn cơ hội tiếp tục hỏi kỹ, ý chí của Thanh Đế đã trong suốt như cánh ve, không thể lại dông dài tiếp được.

Vèo!

Trước thời khắc bóng người hư ảo biến mất đã hóa thành một hào quang nhỏ. tiến vào trán của Lục Vân.

Một ấn ký màu xanh nhạt lấp lóe mấy lần trên trán Lục Vân, chỉ chốc lát sau đã biến mất tăm hơi, không để lại chút vết tích nào cả.

Ông!

Thế giới trắng bệch cấp tốc biến mất cứ như một lỗ đen đổ sụp, Lục Vân cảm thấy mắt tối sầm lại, khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã trở lại tầng thứ mười hai của Đan Dương Tháp.

Phải nói là hắn vốn đang ở Đan Dương Tháp, thứ trở về là ý thức của hắn.


Chỉ vậy thôi sao?

Cái gọi là ý chí truyền thừa của Thanh Đế chỉ có như vậy? Chỉ giúp mình chữa. khỏi thân thể, sau đó thì không cảm ứng được gì nữa?

Lục Vân còn tưởng rằng trong ý chí truyền thừa sẽ bao hàm một chút tâm pháp, võ học và đan thuật của Thanh Đế, kết quả không có cái gì cả.

Căn bản không biết truyền thừa thứ gì. Hố thật! Hại tôi mừng hụt một phen!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.