"Còn cách đi ra ngoài thì đợi lát nữa ngươi sẽ rõ."
Bóng người hư ảo trả lời Lục Vân đâu vào đấy, mỗi lần đáp một lần thì thân thể càng hư ảo thêm mấy phần, chứng tỏ tinh thần ý chí của ông đang dần dần hao tổn.
Trong lòng Lục Vân càng rung động.
Hư ảnh nói chuyện với hắn chỉ là của một tinh thần ý chí do Thanh Đế để lại, nếu tin này truyền ra thì ai dám tin!
Hơn nữa vừa rồi người này nói ông chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn ý chí tỉnh thần còn sót lại của Thanh Đế, chứng tỏ ở nơi khác còn hàng ngàn hàng vạn người tương tự.
€ó thể tưởng tượng ra vị Thanh Đế kia kinh khủng đến cỡ nào.
"Tiểu bằng hữu, không cần sùng bái ta như thế, ngươi có thể đi vào nơi này chứng tỏ là hữu duyên với Thanh Đế, tiếp nhận ý chí truyền thừa của ta thì không chừng ngươi chính là Thanh Đế đời tiếp theo."
'Tâm tư của Lục Vân lại bị ông nhìn thấu nên hắn thầm mắng một tiếng đáng ghét, ông lại vênh váo làm ra vẻ rồi.
Mấu chốt là Lục Vân không ngăn cản ông làm ra vẻ được.
Mặt ngoài Lục Vân có thể biểu hiện chẳng thèm ngó tới, nhưng lại không che. giấu được sùng bái trong lòng, mà tinh thần ý chí này có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Ail
Vậy cứ để ông đắc ý đi, cũng đâu thể chỉ có mình được vênh váo trên thế giới này đúng không.
"Tiểu hữu, tư tưởng này của ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661083/chuong-854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.