Chương trước
Chương sau
Nghe Công Tử Vũ chanh chua trào phúng, bà ta nhịn không được phản bác một câu.

Công Tử Vũ lại cố ý chế nhạo bà ta: "Đối phó loại người này còn cần ăn đan dược, xem ra người ta nói cũng không sai, bà là thứ rác rưởi."

Ông Lão Quỷ cũng cười nói: "Rác rưởi chính là rác rưởi, đừng lấy cớ công pháp gì cả."

"Các người..." Mộc Bình tức đến run rẩy cả người.

Nhưng bà ta lại không cách nào phản bác.

Bà ta vốn tu luyện đan thuật là chính, bàn về thực lực đánh nhau thì nhất định không bằng Công Tử Vũ và Ông Lão Quỷ, bị họ trào phúng cũng bình thường.

Nhưng lúc này, giọng nói của Lục Vân lại vang lên lần nữa: "Gái kia, tôi uốn nắn một chút, có lẽ vừa rồi các người không nghe rõ lời tôi nói, tôi nói là các người đều là rác rưởi."

Thật không biết mấy người này suy nghĩ thế nào.

Đều là rác rưởi, cũng không cần ghét bỏ lẫn nhau đâu.

Lục Vân thật không còn gì để nói.

Nơi này lập tức yên tĩnh chốc lát.

Sau đó tiếng hét phẫn nộ tràn ngập sát ý của Ông Lão Quỷ vang lên: "Ồn ào! Tụi tao nói chuyện đến phiên thằng chó chết mày chen vào à?"

Lần này Ông Lão Quỷ thật sự nổi giận.

Lúc đầu lão căn bản không có ý định phản ứng Lục Vân, mục tiêu chỉ là 'Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng càng không để ý đến thằng ranh này thì hắn càng nhảy nhót.

Đây đã là lần thứ hai Lục Vân ngắt lời, nói họ là rác rưởi.

Ông Lão Quỷ không thể nhịn được nữa.

Công Tử Vũ cũng xụ mặt xuống, mặc dù gã cố gắng duy trì nụ cười nho nhã, nhưng rất khó, ngược lại khiến vẻ mặt trở nên vặn vẹo mấy phần.

Ông Lão Quỷ không chịu được Lục Vân, vậy gỏi sao gã nhịn được?

Lần đầu tiên nhìn thấy người tự đại ngông cuồng như vậy, hơn nữa làm cho họ khó chịu nhất là hắn lắm miệng!

Lục Vân nói nhiều quá!

Họ có thân phận gì?

Đến từ Côn Luân, thánh địa của tu luyện giả.

Lục Vân lại có thân phận gì?

Một tán tu bên ngoài núi Côn Luân mà thôi.

Lúc họ nói chuyện, thằng ranh này dựa vào cái gì xen vào? Hắn có tư cách gì xen vào? Chen miệng một lần thì thôi, còn chen lần hai, hắn là thứ chó má gì?

Mộc Bình cũng khó chịu.

Vẻ mặt bà ta trở nên rất thương hại, ánh mắt nhìn về phía Lục Vân giống như đang nhìn một tên thiểu năng.

Bà ta thừa nhận khi chưa uống đan dược cấm ky thì bà ta không phải đối thủ của Lục Vân, nhưng đó không phải vì Lục Vân mạnh, mà là do bà ta yếu.

Mộc Bình không thể không thừa nhận một sự thật, trong đông đảo môn phái của Côn Luân thì thực lực tổng hợp của Đan Dương Tông tương đối yếu kém.

Họ chuyên luyện đan thuật nên không thể so sánh với những môn phái chuyên tu luyện được.

Công Tử Vũ đong đưa quạt xếp, trên mặt là nụ cười âm nhu: "Nếu Ông Lão Quỷ đã nói như vậy thì tôi không giành với ông, dù sao cũng chỉ cần hai giây."

Quả thật là như thế, chuyện tốn hai giây thôi.

Ông Lão Quỷ không lo lắng khi mình ra tay giết Lục Vân thì Công Tử Vũ nhân cơ hội đột nhiên cướp đi người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.

Bởi vì theo Ông Lão Quỷ thấy thì giết Lục Vân chỉ tốn nhiều nhất là hai giây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.