Chương trước
Chương sau
Chẳng những Lục Vân không có ý định rời đi, trái lại còn muốn ở lại đây, không những muốn ở lại đây mà còn muốn gây chuyện nữa.

Nếu không như vậy, thì hắn chạy lên tìm Uông Đào. làm gì.

Phí chạy việc của Vân Thiên Thần Quân không phải là một số tiền nhỏ.

Uông Đào nhìn thấy thái độ của Lục Vân, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc. này dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?

Chỉ dựa vào hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử. sao?

Đợi đã...

Uông Đào đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt rơi vào người Diệp Vô Địch, hỏi: "Vừa rồi cậu gọi hắn là cái gì?"

"Anh rể, có vấn đề gì sao?"

Lúc này Diệp Vô Địch lớn tiếng gọi anh rể, càng nói càng thuận mồm, không nói sẽ thấy khó chịu.

Uông Đào cau mày nói: "Cậu là em trai của Lạc tiên tử sao? Không, cậu họ Diệp, còn họ của Lạc tiên tử là Lạc. Hai người là chị em họ sao?”

Nếu như Lục Vân là người đàn ông của Lạc Tiên tử, mà Diệp Vô Địch lại gọi Lục Vân là anh rể, vậy Diệp Vô Địch và Lạc tiên tử hẳn là có quan hệ chị em, cho dù không thân thiết thì chắc cũng là biết mặt nhau.

Tuy nhiên.

Diệp Vô Địch lắc đầu nói: "Không phải, chị tôi tên là Diệp Khuynh Thành, không phải Lạc tiên tử."

Lời này vừa nói ra.

Trong lòng Uông Đào thầm cảm thán một tiếng, drama tới rồi.

Rõ ràng tên Lục Vân này đang một chân đạp hai thuyền, mà một trong hai chiếc thuyền đó là tài nữ nổi tiếng trong giới võ tu, vô số đàn ông đều mơ ước chỉnh phục được Lạc Tiên tử.

Chuyện này nói ra có ai dám tin chứ!

Đoạn Băng ở bên cạnh nghe được lời này, lửa giận ghen ghét trong đáy mắt thiếu chút nữa kiềm không được mà bộc phát ra.

Một chân này không chỉ đạp hai thuyền đâu?

Còn Long Diệc Tuyết nhà họ Long thì sao?

Thằng nhóc chết tiệt này rõ ràng một chân đạp ba thuyền!

Điều đáng giận nhất là có lẽ Lạc tiên tử đã biết những chuyện này, nhưng cô vẫn cam tâm làm người của Lục Vân như cũ, có cần kích thích như vậy không. chứ?

Đoạn Bằng hận không thể chặt xương sườn của Lục Vân ra nấu súp.

Lục Vân nói: "Cái này sao có thể trách tôi được? Ai bảo tôi đẹp trai quá làm gì, cô gái nào cũng mê đảm tôi, không như mấy kẻ xấu xí chỉ có thể dựa vào gia thế để thu hút những... người tình giả tạo."

Lục Vân vừa nói lời này xong, Uông Đào và Lưu San San đồng thời biến sắc.

Uông Đào tức giận nói: "Con mẹ nó, mày nói ai xấu hả?"

"Ai nổi nóng thì nói người đó. Nếu như anh không tự †¡ với ngoại hình của mình thì tức giận làm gì?

Anh xem Đoạn Bảng bên cạnh có nổi nóng đâu, tức là hắn ta biết tôi không mắng hắn, cũng có nghĩa là thật ra trong lòng hắn ta cũng cho rằng anh xấu."

Đoạn Bằng vội vã tìm cách chữa cháy: "Thằng nhóc này bớt nói nhảm đi. Đẹp trai thì có ích gì? Uông tiên sinh đây có bối cảnh hùng mạnh như vậy, cho dù ngoại hình có đẹp đến đâu cũng không chịu nổi một kích."

Lục Vân lắc lắc đầu: "Tôi không đồng ý. Nếu bối cảnh gia đình quan trọng hơn ngoại hình thì tại sao Lạc tiên tử lại chọn tôi thay vì Uông tiên sinh?"

Đoạn Bằng nhất thời nói không nên lời.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.