Lại một kiếm nữa, hung hăng đâm vào ngực Uông Đào.
Lục Vân quay đầu nhìn Diệp Vô Địch hỏi: "Tiểu tử thúi, anh không có gì muốn nói với bạn gái mình sao?"
Diệp Vô Địch vừa mới đi vào đã nhìn thấy Lưu San San ở đây, xác thực cậu ta vô cùng tức giận, nhưng không biết vì cái gì mà bây giờ không còn hào hứng nữa.
Có lẽ là do không đáng!
Hoàn toàn không cần phải tức giận với một người phụ nữ như vậy.
Diệp Vô Địch lắc đầu, cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng chỉ là lãng phí thời gian, nhưng Lưu San San lại là người lên tiếng trước: "Vô Địch, thực xin lỗi..."
Trong lòng Lưu San San nhất định vẫn còn quan tâm đến Diệp Vô Địch, nhưng có nhiều chuyện không phải cứ quan tâm sẽ có kết quả.
Ở Đại học Kinh thành, diện mạo của Diệp Vô Địch tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ giáo thảo*, bằng không thì Lục Vân cũng sẽ không đồng ý hẹn hò với cậu ta, nói không chừng ất có thể còn tránh né cậu a.(học sinh đẹp trai nổi bật trong trường)
Từ khi Lưu San San và Diệp Vô Địch trở thành người yêu, trong mắt mọi người ở Đại học Kinh thành chỉ có hai chữ: Hợp nhau.
Bản thân Diệp Vô Địch cũng nghĩ như vậy.
Ở bên nhau một năm, giữa cậu ta và Lưu San San cơ bản là không có mâu thuẫn gì, cho nên Diệp Vô Địch chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lưu San San sẽ cắm cho cậu ta một chiếc sừng dài như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660866/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.