Chương trước
Chương sau
Lão già đó thậm chí còn không đoan chính bằng hắn, ông ấy chỉ được vỏ bọc tốt ở bên ngoài thôi.

Tiêu Thấm khẳng định: “Diệc Tuyết, cậu nói rằng ông nội sắp không trụ được nữa, sao tớ có thể đùa giỡn với cậu vào lúc này được chứ? Tiểu Lục Vân chính là đồ đệ của Thiên Huyền Tử. Chắc cậu cũng đã nghe danh Thần y Giang Thành rồi đúng không? Chính là hắn.”

Sau khi cô nói xong, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.

Long Diệc Tuyết trợn trừng mắt nhìn Lục Vân. Cô ấy có chút không thở nổi, nói: “Cậu thật sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao? Cậu chính là cơ duyên của Long

gia chúng tôi ư?”

Lục Vân đen mặt nói: “Phi phi phi, đừng lúc nào cũng treo trên miệng cơ duyên, cơ duyên. Chị mới là cơ duyên.”

Tuy nói chuyện rất lưu manh nhưng hắn cũng không phủ nhận.

Đôi mắt đẹp của Long Diệc Tuyết hiện lên vẻ hưng phấn, nói: “Cơ...Lục tiên sinh, ngài quả là cao nhân. Nể mặt tình bạn giữa tôi với Tiêu Thấm, ngài có thể cứu mạng ông nội của tôi không?”

“Tôi không phải là cao nhân, tôi chỉ là một tên lưu manh vô sỉ thôi.”

Lục Vân kiêu ngạo nói. Ai mà chẳng có chút nóng tính chứ?

Hừ!

Long Diệc Tuyết cười khổ một tiếng, sau đó đột nhiên khom người quỳ xuống trước mặt Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, Diệc Tuyết biết sai rồi. Vừa rồi tôi không nên mắng ngài như vậy, mong ngài có thể tha thứ cho tôi.”

“Đừng nói như vậy, chị là con gái, con gái sao có thể nhận minh sai được? Chị nhất định là đang nói dối. Mà chị nói cũng

đúng, tôi đích thực là một tên lưu manh vô sỉ.”

“Lục tiên sinh, tôi không hề nói dối. Thật sự xin lỗi ngài, ngài nhìn xem tôi đã quỳ xuống rồi.”

“Không, chị đang nói dối”

Nhất thời, Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào.

Ai nói chỉ có con gái mới vô lý?

Người đàn ông cao lớn trước mặt cô ấy còn vô lý hơn nhiều.

Long Diệc Tuyết đầu hàng.

Cuối cùng, ngay cả Tiêu Thấm cũng không chịu nổi nữa. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, nói:

“Tiểu Lục Vân, thế là đủ rồi. Diệc Tuyết là bạn của chị, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”

“Diệc Tuyết, mau đứng dậy, đừng quỳ nữa. Tên nhóc này dễ nổi nóng, hắn đang trêu cậu đấy!”


Long Diệc Tuyết vui vẻ nói: “Ý của ngài là nguyện ý cứu ông nội của tôi đúng không?”

Lục Vân ẩn ý nói: “Chị đã có thành ý lộ ngực như thế, nếu như em không đồng ý thì chẳng phải quá vô lý hay sao?”

Lộ ngực?

Long Diệc Tuyết trầm ngâm, cúi đầu nhìn xuống, kêu lên một tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.