Chương trước
Chương sau
Tiêu Thấm đã từng nghe Long Diệc Tuyết nói đến cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập nhiều lần nhưng cô thực sự không biết về chuyện này, không biết Thiên Huyền Tử là ai và cũng không cố ý úp mở trước mặt Long Diệc Tuyết.

Nhưng hiện tại thì khác. Trong lòng Tiêu Thấm đã có câu trả lời. Câu trả lời chính là tiểu Lục Vân.

Kể từ khi nghe Lục Vân nói rằng hắn là đệ tử của Thiên Huyền Tử, Tiêu Thấm đã hiểu ra rằng cơ duyên mà Long Diệc Tuyết nói đến chính là tiểu Lục Vân.

Ngoài điều đó ra, cô không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác tốt hơn.

Long Diệc Tuyết cầu xin: “Thấm, tới thừa nhận rằng ngay từ đầu tiếp cận cậu là vì lợi ích của Long gia nhưng sau khi tiếp xúc với cậu một khoảng thời gian, tớ đã coi cậu như một người bạn thực sự.”

“Lần này ông nội bị bệnh nặng, không cầm cự được bao lâu nữa. Với tư cách là bạn, tớ cầu xin cậu hãy cho tớ đáp án được không? Tớ có thể quỳ xuống xin cậu.”

Long Diệc Tuyết rơm rớm nước mắt định quỳ xuống, Tiêu Thấm vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Diệc Tuyết, không phải là tớ không nói với cậu mà là do bản thân tớ không biết đáp án. Bây giờ tớ đã biết rồi, nhất định tớ sẽ không giấu cậu chuyện gì nữa.”

Nghe được nửa câu đầu tiên, sắc mặt của Long Diệc Tuyết trầm xuống vì tưởng Tiêu Thấm lại úp úp mở mở nhưng nghe được nửa câu sau, đôi mắt đẹp sáng lên.

“Thật sao? Thấm, cậu nguyện ý nói cho tớ thật ư?”

“Đương nhiên.”

Tiêu Thấm mỉm cười gật đầu, sau đó ra vẻ cao thâm nói: “Cơ duyên mà Long gia nói đến xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”

“Gần ngay trước mắt?”

Long Diệc Tuyết hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt đảo qua một vòng, vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu.

Chỗ của bọn họ cách trung tâm quay phim của đoàn làm phim một khoảng. Đoàn làm phim không dám tùy tiện quấy nhiễu bọn họ cho nên không có ai dám nhúc nhích.

Cho nên gần ngay trước mắt là sao?

Long Diệc Tuyết bối rối, cô ấy suy nghĩ một hồi. Sau đó, đột nhiên dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thấm và nói: “Thấm, ý cậu là cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập tới chính là cậu?”

“Lẽ nào cậu đã nghĩ ra cách chữa bệnh cho ông nội của tớ?”

“Không phải tớ”

Tiêu Thấm lắc đầu.

Long Diệc Tuyết lo lăng nói: “Không phải cậu thì là ai?” “Kìa..”


“Này...Này là thật sao?” Long Diệc Tuyết vẫn không thể tin nổi, một người như

Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao lại có đồ đệ lưu manh như vây?

Nếu như Lục Vân biết suy nghĩ của cô ấy thì hắn nhất định sẽ khinh thường cô ấy không thương tiếc.

Tiên phong đạo cốt? Buồn cười chết đi được, điều đó căn bản không hề tồn tại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.