Chương trước
Chương sau
Chương 1120

Cái này bảo cô tin kiểu gì đây?

“Tiểu Lục Vân, đây đây…”

Liễu Yên Nhi sợ hãi nói lắp bắp, hai tay nắm chặt tay Lục Vân, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Lục Vân thì bình tĩnh hơn, liếc nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, đến chị còn là hồ ly tinh, rồng thật hiện thân không phải chuyện bình thường sao?”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn kinh ngạc.

Chẳng qua kinh ngạc không phải vì có rồng thật, mà là con cự long cả người đỏ như máu này lại xuất hiện ở ngục giam Long Hồn.

Quả nhiên đúng như Hồn Nghiệp trước kia đã nói, thế giới này không hề đơn giản.

Liễu Yên Nhi đang bi thương, sau một loạt biến cố cũng bình thường trở lại, lúc này nghe Lục Vân trêu mình hồ ly tinh, cô lí nhí nói: “Tiểu Lục Vân, em mới là hồ ly tinh!”

Cô có thể chấp nhận mình là hậu nhân của Linh Hồ tộc, nhưng không thể chấp nhận cái danh xưng hồ ly tinh này.

Quá khó nghe!

“Chẳng lẽ không đúng sao, chị…”

Lục Vân suýt nữa đã thốt ra ba chữ kia, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Liễu Yên Nhi, vội vàng dừng lại.

“Em đang khen chị đẹp, khí chất quyến rũ chết người, giống như hồ tiên, em cũng không nhịn được muốn ăn chị.”

“Bà đây cần khen à?”

Liễu Yên Nhi hừ một tiếng, sau đó phản ứng kịp, nói: “Tại sao tiểu Lục Vân không nghiêm túc chút nào vậy, giờ là lúc liếc mắt đưa tình à?”

“À đúng, bây giờ không phải lúc, trên đầu còn có một súc sinh đang nhìn, không có chút riêng tư nào, quá phiền!”

Súc sinh?

Nghe Lục Vân gọi con rồng kia là súc sinh, Liễu Yên Nhi cho rằng hắn điên rồi.

Ảo ảnh huyết long bên trên cũng lập tức nổi giận: “Tiểu bối vô lễ, dám nói những lời bất kính với bổn tọa, ngươi chết…”

Nó vừa đặt câu hỏi, có phải hai người Lục Vân quấy rầy nó nghỉ ngơi không, kết quả không ai trả lời, chỉ liếc mắt đưa tình, rõ ràng là không để nó vào mắt.

Điều này cũng thôi.

Đáng giận là thằng đầu trọc này còn dám nói nó là súc sinh.

Vừa vô lễ vừa không biết điều!

Sao mà không tức được?

Lúc này, long huyết gào lên một tiếng mười phần uy nghiêm, long trảo đỏ tươi hạ xuống, chuẩn bị xé nát Lục Vân.

Nhưng lúc này, Lục Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn cái móng rồng màu đỏ, liếm môi một cái, ánh mắt cũng điên cuồng hơn một chút.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn đâu dám thả lỏng tâm trạng liếc mắt đưa tình với Liễu Yên Nhi như thế, còn chửi con rồng đó là súc sinh?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.