Chương trước
Chương sau
Chương 1108

Lúc đó cô nông dân vừa sinh đứa con gái tiếp theo, một tên U Hồn tộc động lòng trắc ẩn, lặng lẽ đưa cô bé đi, lấy cho cô bé một cái tên – Liễu Yên Nhi.

U Hồn tộc động lòng trắc ẩn chính là Hồn Trường Thánh trong số tứ đại Hồn Vương, cũng chính là “Liễu Kình Thiên”.

Hồn Thường Thánh lén nuôi cô bé vài ngày, kết quả bất ngờ bị người khác phát hiện, vì thế Hồn Trường Thánh trở thành kẻ phản bội của U Hồn tộc, nhanh chóng bị tâm đại Hồn Vương hợp tác vây giết.

Mặc dù Hồn Trường Thánh có thực lực mạnh nhất, cơ thể Liễu Kình Thiên mà nó ký sinh tăng thực lực nhanh nhất, nhưng cuối cùng vẫn không đánh lại được tâm đại Hồn Vương. Nó bị trọng thương.

Thời điểm mấu chốt bỗng nhiên có một vị đạo nhân xuất hiện, đưa Liễu Yên Nhi đi, còn Hồn Trường Thánh bất hạnh bị bắt lại, giam trong ngục giam Long Hồn này.

Hơn hai mươi năm qua đi, thần trí nó đã không còn tỉnh táo. Mãi tới hôm nay mới tỉnh táo một chút.

Hồn Trường Thánh nói đến đây, Liễu Yên Nhi đã khóc không thành tiếng, nước mắt lăn dài, rơi lã chã.

Lúc cô biết được tin về Liễu Kình Thiên từ miệng Lục Vân, còn ảo tưởng rằng có thể đây là cha mình, cũng lo lắng ông ta bị U Hồn tộc ký sinh. Nhưng sự thật còn tàn khốc hơn dự đoán của cô.

Cha mẹ ruột của mình thì ra đã mất từ lâu. Còn người đàn ông này là một trong những hung thủ giết chết họ. Sự thật như thế sao cô có thể chấp nhận nổi?

Lục Vân nhìn cô đây yêu thương, chỉ có thể cầm chặt tay Liễu Yên Nhi, thoải mái nói: “Chị Yên Nhi, thiện ác có báo, sớm muộn gì em cũng khiến U Hồn tộc này trả cái giá đắt.”

Anh không hề ngần ngại nói thẳng trước mặt Hồn Trường Thánh.

Hồn Trường Thánh cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, nói: “Ha ha, thanh niên này, tuy rằng tôi không biết lai lịch cậu ra sao, nhưng U Hồn tộc không dễ đối phó.”

Lục Vân không nói gì thêm, vẻ mặt lạnh lùng hơn vài phần.

Bất kể U Hồn tộc này khó đối phó bao nhiêu, chỉ cần chúng dám để chị Yên Nhi đau lòng, Lục Vân không ngại bắt chúng trả giá.

“Ngươi vừa nói, năm đó người khiến người trọng thương là tam đại Hồn Vương, cũng là chúng giảm ngươi trong ngục giam Long Hồn này, nghĩa là, Tiêu Vô Hải cũng là một Hồn Vương?”

Người giam giữ Liễu Kình Thiên là Tiêu Vô Hải, nên không khó để đoán ra điều này.

Trong mắt Hồn Trường thành đầy hận ý, nói: “Kẻ ký sinh trên người Tiêu Vô Hải kia là Hồn Cực, còn hai tên khác…”

Hồn Trường Thánh còn chưa nói xong, Lục Vân đang định hỏi tiếp vì sao Liễu Yên Nhi không cảm nhận được khí tức của U Hồn tộc trên người ông ta thì đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền tới.

“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ngươi không cảm thấy hôm nay ngươi nói hơi nhiều sao?”

Một lão già ốm yếu đi tới, lưng còng, tóc hoa râm, cùng với nụ cười nham hiểm.

Chính là Tiêu Vô Hải.

Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.

Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.

Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”

Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.

Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.