Chương trước
Chương sau
Chương 1072

Đầu trọc thực sự quá khủng bố.

Ông Chính Nguyên buồn bực sờ sờ cái đầu trần trùng trục của mình, cười khổ một tiếng.

Thôi, coi như đến Đan Dương Tông đổi kiểu tóc đi.

Mà phải công nhận là rất mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước đó nhiều.

Ông Chính Nguyên chắc chắn sẽ không nói ra chuyện hôm nay, mất mặt, nhưng ông ta biết mình không nói thì người của Đan Dương Tông cũng sẽ nói.

Nhiều người nhiều miệng mà.



Lục Vân dạy dỗ Ông Chính Nguyên xong thì không dừng lại quá lâu, nhân lúc Đan đám người Dương Tông vẫn còn đờ đẫn, hắn đã quả quyết rời đi.

Hắn đi đến phía sau núi và đến trước cửa nhà đá, Lục Vân liền quan tâm hỏi: “Mộc trưởng lão, chị hai của tôi thế nào rồi?”

“Sau khi uống đan dược chữa thương, thương thế của cô Lâm đã khá hơn nhiều, nhưng còn cần tĩnh dưỡng một thời gian.” Mộc Bình thành thật trả lời.

Lục Vân nhìn về phía Lâm Thanh Đàn, thấy mặc dù sắc mặt của cô vẫn hơi trắng, nhưng đã đã khá hơn trước đó nhiều, vì thế hắn mới yên lòng lại.

“Chị hai, em vừa ra ngoài dạy cho tên chết tiệt làm chị bị thương một trận, giúp ngươi trút cơn giận này.” Lục Vân cười an ủi bà nói.

Lâm Thanh Đàn đã sớm đoán được mục đích vừa rồi hắn đi ra, không khỏi lườm hắn một cái: “Em trai, em vẫn bá đạo như vậy, người ta cũng không phải cố ý.”

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Lâm Thanh Đàn sớm đã trào lên dòng nước ấm, cảm động không thôi.

Trước kia lúc ở bên ngoài, Tiểu Lục Vân cũng như vậy, không thể nhìn thấy mấy chị của hắn chịu chút tủi thân nào, không nghĩ tới ở Côn Luân này cũng như thế.

Lâm Thanh Đàn cảm thấy rất hạnh phúc vì có được người em trai như thế.

Lục Vân bá đạo nói: “Em mặc kệ ông ta có cố ý không, chỉ cần dám làm chị của em bị mất một sợi tóc thì nắm đấm của Lục Vân này cũng không nhân nhượng!”

Các chị gái chính là vảy ngược của hắn, chỉ có hắn được ăn hiếp, còn người khác thì không!

Mặc kệ ông ta có vương quyền phú quý hay có phải tu luyện giả hay không thì hắn vẫn đánh.

Mộc Bình nghe Lục Vân nói vậy, cảm nhận được khí tức bá đạo phát ra trên người hắn thì trong lòng không khỏi rung động.

Cũng may đêm hôm đó khi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, họ chưa kịp động vào Lâm Thanh Đàn mà chỉ đụng phải Lục Vân, nếu họ động Lâm Thanh Đàn trước thì chắc Sát Thần này đã trực tiếp vọt tới Côn Luân mà đâm thủng cả trời rồi.

Mộc Bình rất hoảng sợ.

“Lục tiền bối…” Mộc Bình chần chờ một lát rồi nói: “Tôi muốn nói với anh một chút vấn đề của cô Lâm.”

“Mời nói.” Chỉ cần là chuyện có liên quan đến chị mình thì Lục Vân đều rất để bụng.

“Cô Lâm trời sinh thông minh, năng lực lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế cực mạnh, phải nói là người có khả năng lĩnh ngộ kinh khủng nhất từ trước đến nay của Đan Dương Tông chúng tôi.”

“Nhưng liên tục hai lần lĩnh ngộ gián đoạn đã ảnh hưởng cô Lâm rất lớn, vấn đề thương tích là việc nhỏ, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục…”

“Tôi lo lắng là lần lĩnh ngộ thứ ba có thể sẽ khó hơn cả hai lần trước gấp mấy chục lần, thậm chí là hơn trăm lần.” Mộc Bình nói, nhìn về hướng Lâm Thanh Đàn với ánh mắt phức tạp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.