Chương trước
Chương sau
Chương 1071

Xem ra sau này phải thu gom linh hỏa nhiều hơn, dù sao với tình hình trước mắt thì hắn muốn tăng lên tu vi là rất khó, hắn kẹt cứng ở nơi đây rồi.

Lục Vân không biết người khác có tình trạng này không, dù sao hắn là như vậy, cứ như tu vi đã tới điểm tới hạn.

Rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.

Nếu tu vi không tăng lên được thì chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đề cao năng lực chiến đấu, ví dụ như cắn nuốt linh hỏa cũng là một cách trong đó.

Lần này Lục Vân kiêu căng phóng ra linh hỏa công kích căn bản không lo lắng thân phận người kế thừa ý chí của Thanh Đế bị bại lộ, cũng không quan tâm chút nào.

Thấy Ông Chính Nguyên rơi xuống đất, Lục Vân lại đấm một quyền nện lên trên vai lão già bắt chước tạo hình đầu trọc của mình rồi quát: “Quỳ xuống nói xin lỗi!”

Phù phù!

Ông Chính Nguyên quỳ.

Ông ta thực sự sợ rồi.

Đời này ông ta chưa từng gặp tên biến thái nào khủng bố như vậy, ông ta còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo ý Lục Vân mà quỳ xuống đất lớn tiếng nói: “Cốc Tông Chủ, thật xin lỗi!”

Ông ta không nên không tôn trọng Cốc Thanh Sơn, trước đó khi nói chuyện còn giẫm lên phi kiếm trên không trung làm ra vẻ.

Cho nên Ông Chính Nguyên xin lỗi.

Nhưng ai biết Lục Vân lại lộ vẻ bất mãn nói: “Cả nói xin lỗi cũng không biết nói với ai, ông còn có mặt mũi bắt chước tạo hình của tôi? Ông đầu trọc đẹp trai bằng tôi không?”

“…” Ông Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.

Tạo hình đầu trọc này không phải do hắn tạo nên sao, ông ta bắt chước cái gì chứ?

Nói xấu tôi thì thôi mà còn sỉ nhục tôi, nói tôi trọc không bằng cậu… Được thôi, dường như thật sự không bằng, căn bản là một trời một vực.

Ông Chính Nguyên nhận.

“Đầu trọc tiền bối, thật xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mạo phạm ngài, tôi xin lỗi ngài!”

Ông Chính Nguyên đã bị Lục Vân đánh sợ nên trực tiếp gọi Lục Vân một tiếng tiền bối, sau đó nói xin lỗi.

Lục Vân vẫn bất mãn: “Ông còn chưa nói tới nguyên nhân quan trọng nhất, chẳng lẽ ông sắp quên tiếng chó sủa trước đó rồi sao?”

Ông Chính Nguyên nghiêm mặt lại, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, lúc này mới hồi tưởng lại ban đầu Lục Vân mắng ông ta sủa đã từng nói một câu.

“Đầu trọc tiền bối, tôi xin lỗi người phụ nữ yêu mến của ngài, tôi không nên quấy nhiễu cô ấy.”

“Vậy còn tạm được.” Lục Vân từ tốn nói.

Rốt cục Ông Chính Nguyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao đầu trọc tiền bối trẻ tuổi này tức giận ép mình xin lỗi, hóa ra là vì phụ nữ.

Nếu Ông Chính Nguyên đã nói xin lỗi thì Lục Vân cũng không tiếp tục làm khó dễ mà trực tiếp thả cho ông ta rời khỏi Đan Dương Tông.

Do suy xét đến an toàn của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân không để cô lộ diện nên mãi đến khi Ông Chính Nguyên rời đi thì cũng không biết vừa rồi ông ta đã xin lỗi người phụ nữ nào.

Mặc kệ là người phụ nữ nào cũng không phải là người mà ông ta có thể trêu chọc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.