Chương trước
Chương sau
Chương 1030

Giữ được Càn Khôn Đan Dương đỉnh rồi, Cốc Thanh Sơn âm thầm thở phào một hơi.

Trong lòng ông mừng thầm, nhưng mặt ngoài lại bày ra dáng vẻ tiếc hận, vỗ nhẹ bả vai Lục Vân và nói: “Anh Lục, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu.”

Cũng may cơ duyên của người thừa kế ý chí Thanh Đế không ở nơi này, không thì Cốc Thanh Sơn sẽ đau lòng chết mất.

“Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng…”

Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.

Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.

Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.

Chỉ nghe thấy một tiếng ong vang lên, Đan Đỉnh cao cỡ nửa người đứng sừng sững trước mặt họ đột nhiên lấp lóe ánh đỏ, trong nháy mắt lại bay lên lơ lửng một cách quỷ dị.

Ong!

Ong!

Ong!

Tiếng động đó không ngừng vang lên.

Mà mỗi một âm thanh vang lên thì hào quang màu đỏ thắm trên Đan Đỉnh lại lấp lóe một lần.

Mỗi khi tia sáng lấp lóe một lần thì thể tích của Đan Đỉnh lại thu nhỏ một chút.

Cuối cùng Càn Khôn Đan Dương đỉnh vốn nặng nề to lớn bỗng biến thành kích thước bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Lục Vân, còn không ngừng xoay tròn cọ qua cọ lại như một đứa bé ngoan nũng nịu.

“Cái này. . .”

Cốc Thanh Sơn lập tức trợn tròn mắt, bắp thịt trên gương mặt điên cuồng co rút, dùng sức trừng lớn hai mắt để lộ sự khó tin trong lòng ông.

Thật sự khó mà tin được, quá trình pháp bảo nhận chủ tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhỏ máu chỉ là bước đầu tiên, nếu như pháp bảo có phản ứng thì chứng tỏ nó có thiện cảm với người nhỏ máu.

Nhưng điều này không có nghĩa là nhận chủ thành công.

Tiếp theo pháp bảo còn đưa ra khảo nghiệm của nó, người thông qua khảo nghiệm mới xem như nhận chủ thành công.

Nhưng trước mắt lại là tình huống gì?

Lục Vân chỉ bôi một giọt máu lên Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà nó đã nhận chủ rồi? Không cần phải khảo nghiệm luôn sao? Máu của Lục Vân trâu bò thế à?

Cốc Thanh Sơn vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

Lưu Lão cũng không khống chế được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không hổ là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, cơ duyên này quả nhiên không phải người bình thường có khả năng so sánh được.

Hễ là người có được đại cơ duyên thì trên người chắc chắn sẽ có một hai loại đặc tính khiến người ta ao ước đến phát cuồng, ví dụ như trời sinh hòa hợp với pháp bảo.

Có lẽ Lục Vân chính là loại người như vậy.

Lưu Lão phục sát đất.

“Cốc Tông Chủ, thật rất cảm tạ ông.” Lúc này Lục Vân đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, cổ quái mở miệng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.