Chương 1030
Giữ được Càn Khôn Đan Dương đỉnh rồi, Cốc Thanh Sơn âm thầm thở phào một hơi.
Trong lòng ông mừng thầm, nhưng mặt ngoài lại bày ra dáng vẻ tiếc hận, vỗ nhẹ bả vai Lục Vân và nói: “Anh Lục, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu.”
Cũng may cơ duyên của người thừa kế ý chí Thanh Đế không ở nơi này, không thì Cốc Thanh Sơn sẽ đau lòng chết mất.
“Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng…”
Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.
Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.
Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.
Chỉ nghe thấy một tiếng ong vang lên, Đan Đỉnh cao cỡ nửa người đứng sừng sững trước mặt họ đột nhiên lấp lóe ánh đỏ, trong nháy mắt lại bay lên lơ lửng một cách quỷ dị.
Ong!
Ong!
Ong!
Tiếng động đó không ngừng vang lên.
Mà mỗi một âm thanh vang lên thì hào quang màu đỏ thắm trên Đan Đỉnh lại lấp lóe một lần.
Mỗi khi tia sáng lấp lóe một lần thì thể tích của Đan Đỉnh lại thu nhỏ một chút.
Cuối cùng Càn Khôn Đan Dương đỉnh vốn nặng nề to lớn bỗng biến thành kích thước bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Lục Vân, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3480773/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.