Chương trước
Chương sau
Chương 286

Tuy nhiên sự bối rối giữa hai người cũng không kéo dài được bao lâu vì ngay sau đó Dương Chấn Nham đã nhận được một cuộc gọi và biểu cảm trên gương mặt ông ta lập tức thay đổi.

Thẩm Kim Hoa hỏi: “Làm sao vậy?”

Dương Chấn Nham lo lắng nói: “Là ông cụ nhà tôi, ông cụ thích châm cứu để giữ gìn sức khỏe nhưng lần này không biết làm sao lại để cây kim cắm sâu vào bắp chân, giờ không rút ra được…”

Vừa nói ông ta vừa nhìn sang Lục Vân.

Không phải có một vị thần y đang ở đây sao?

Lục Vân cũng hiểu được ý của ông ta, hắn nói: “Để tôi đi cùng với ông!”

“Cảm ơn Lục thần y!”

Vì chịu ảnh hưởng từ Thẩm Kim Hoa, Dương Chấn Nham vẫn quen gọi Lục Vân là Lục thần y hơn là Vân Lộc đại sư.

Dưới tình thế cấp bách, hai người cũng không dám chậm trễ mà lập tức vội vã quay về Dương gia.

Mọi người trong Dương gia đều vô cùng hoảng sợ.

Vị bác sĩ châm cứu cũng hết hồn, hoảng sợ muốn chết. Đây là ba của tỉnh trưởng, lỡ như bất cẩn để lại cái kim nào trong người ông cụ thì cái mạng này coi như xong rồi!

Khi nhìn thấy Dương Chấn Nham quay trở về, trong lòng vị bác sĩ lại càng khẩn trương, không biết nên giải thích như thế nào với tỉnh trưởng. Thế nhưng giây tiếp theo, vị bác sĩ đột nhiên kinh ngạc nói: “Sư tổ!”

Vị bác sĩ châm cứu này là Triệu Mặc, đệ tử của Dư Hồng Văn. Sau khi Dư Hồng Văn bái Lục Vân làm thầy, nên đương nhiên anh ta phải gọi Lục Vân là sư tổ.

Sư tổ?

Sau khi nghe thấy cách xưng hô của Triệu Mặc, mọi người trong Dương gia vô cùng sững sờ.

Anh ta đang gọi ai là sư tổ?

Ngay sau đó bọn họ chuyển sự chú ý sang Lục Vân, bởi vì chỉ có người thanh niên này là bọn họ không biết nên chắc hắn chính là người được gọi là “sư tổ”.

Tuy nhiên điều khiến cho mọi người trong Dương gia càng bối rối hơn đó chính là người thanh niên trẻ tuổi như thế này mà lại là sư tổ của Triệu Mặc ư?

Dương Chấn Nham cũng không quá ngạc nhiên vì Lục Vân không chỉ là cao thủ trong lĩnh vực y học mà còn chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của Thẩm Kim Hoa nên hắn hoàn toàn đủ tư cách làm sư tổ của Triệu Mặc.

“Nói cho tôi nghe tình huống cụ thể đi.”

Lục Vân liếc nhìn Triệu Mặc và nói.

Hắn có ấn tượng khá sâu sắc với Triệu Mặc. Khi Hạnh Lâm đường của chị hai bị đàn áp, anh ta chính là người đầu tiên đến hỗ trợ Hạnh Lâm đường. Tuy là vì nể mặt Hồ Vĩ Bình nhưng sau đó anh ta cũng thật lòng hỗ trợ.

“Hôm nay tôi đến châm cứu cho ông cụ như thường lệ, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi rút kim châm ra thì bất ngờ có một cây kim cắm sâu vào bắp thịt.”

Triệu Mặc nhanh chóng miêu tả tình hình.

Lục Vân gật đầu rồi tiến lên nhìn một chút. Hắn thấy một cây kim nhỏ bị uốn cong, cắm vào huyệt Dương Lăng Tuyền bắp chân trái của ông cụ. Đây là do Triệu Mặc quên không giãn cơ cho ông cụ nên bị co rút cơ. Vì thế, anh ta càng rút kim ra thì cơ càng co rút dữ dội, đương nhiên không thể rút kim ra được.

Dương Chấn Nham lo lắng hỏi: “Lục thần y, tình hình có nghiêm trọng lắm không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.