Chương trước
Chương sau
Rầm!

Hứa Thuần quỳ thật mạnh xuống mặt đất, hai đầu gối đâm ra hai cái hố sâu, ông ta khom xuống, đôi tay lại nâng cao khỏi đầu, lòng bàn tay hướng lên nâng lấy một vật, rõ ràng chính là thứ màu vàng vừa rồi Lục Vân vứt ra.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là một lệnh bài. Một lệnh bài thân phận độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về một mình Vân Thiên Thần Quân.

Thiên Sáp Lệnh!

Đây là lần đầu tiên Lục Vân dùng đến nó, bởi vì những người trước kia còn chưa có tư cách làm hắn lấy khối lệnh bài này ra. Hơn nữa cho dù bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ cũng chẳng quen biết.

Nhưng Hứa Thuần không như vậy, Hứa Thuần là hộ pháp Võ Minh, chỉ cần là thành viên của Võ Minh thì nhất định biết đến Thiên Sáp Lệnh, đây là khoá bắt buộc phải được ghi khắc trong lòng ngay ngày đầu tiên bọn họ tiến vào Võ Minh.

Bọn họ nhất định phải nhớ kỹ, Thiên Sáp Lệnh đại diện cho vua của bọn họ!

Thân thể Hứa Thuần đang run rẩy kịch liệt, trái tim và linh hồn đều đang hoảng sợ run rẩy, chỉ có đôi tay là hết sức ổn định, sợ có chút sơ sẩy nào sẽ làm rơi khối lệnh bài đại diện cho chí tôn vô thượng trong tay xuống đất.

Lệnh bài rơi xuống đất thì đầu người cũng khó giữ được!

Mãi đến khi Lục Vân đi đến trước mặt ông ta, lấy lại lệnh bài trong tay thì đôi tay Hứa Thuần mới bắt đầu run rẩy, run kịch liệt như co giật, có thể nhìn ra trong lòng ông ta đã hoảng sợ đến mức nào.

Lục Vân lạnh giọng mà nói: “Nên làm thế nào, không cần tôi dạy ông đúng không?"

Phanh!

Hứa Thuần dập mạnh đầu xuống đất, nói: “Hứa Thuần biết, buổi tối hôm nay tôi sẽ trở về Võ Minh từ chức, hơn nữa khai hết tất cả những hành vi không làm tròn trách nhiệm mấy năm nay để Hình Bộ Võ Minh xử trí."

Lục Vân gật đầu nói: “Nếu trong lòng ông đã rõ nên làm thế nào thì tôi không nói nhiều nữa."

Nói xong, Lục Vân nhìn quét qua mọi người trong Hùng gia, cuối cùng dừng lại trên người Hùng Phó, nói: “Con ông chết chưa hết tội, tôi giết hắn, nếu trong lòng ông có bất mãn gì thì có thể nói ra ngay, nhưng nếu về sau để tôi ông giở trò gì thì xoá tên Hùng gia."

Xoá tên Hùng gia!

Bốn chữ như chính là thiên uy, không thể kháng cự.

Mọi người trong Hùng gia đột nhiên run lên, sợ hãi vô tận điên cuồng nảy lên trong lòng, sau đó khóe mắt như nứt ra, ruột gan đều nát.

Thật ra vừa rồi nhìn thấy Hứa Thuần quỳ xuống thì họ đã cảm thấy trời đất đảo loạn.



Tuy rằng không biết thứ màu vàng Hứa Thuần nhìn thấy là cái gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nhân vật có thể làm Hứa Thuần quỳ xuống tuyệt đối có thân phận rất đáng sợ, là dạng người khủng bố mà bọn họ không cách nào tưởng tượng.

Hùng Phó còn có thể nói cái gì.

Ông ta không dám tiếp tục nhào lên người Hùng Nhật Huy mà khóc, bởi vì tất cả mọi chuyện đều do Hùng Nhật Huy trêu chọc tới, Hùng Phó sợ mình khóc cho Hùng Nhật Huy sẽ làm Lục Vân bất mãn.

Lục Vân thấy Hùng Phó như thế thì nói: “Nếu ông cam chịu, vậy từ giờ phút này ân oán giữa tôi và Hùng gia sẽ hoàn toàn phân rõ, hy vọng ông tự giải quyết cho tốt."

Tiếp theo Lục Vân lại đi về hướng Triệu Lỗi.

Lúc này Triệu Lỗi đã hoàn toàn dại ra, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt cứng đờ, không phải dạng cứng đờ không có cảm xúc, mà là đầy mặt khiếp sợ, khó có thể tin.

Anh ta thật sự khiếp sợ muốn điên rồi!

Bởi vì trước kia anh ta đến từ cùng một côi nhi viện với Lục Vân, cũng có thể coi là bạn cũ, khi nhìn thấy bạn cũ đột nhiên biến thành một nhân vật cao lớn sâu không lường được, sự trùng kích linh hồn này còn chấn động hơn của đám người Hùng Phó nhiều.

"Cảm ơn!" Lục Vân đi đến trước mặt Triệu Lỗi, trên mặt không còn nét lạnh lẽo mà lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết.

Vừa rồi Triệu Lỗi mạo hiểm bị Hùng gia giận chó đánh mèo mà khuyên mình rời đi, Lục Vân nên nói một tiếng cảm ơn vì phần tình nghĩa này.

"Người anh em."

Cổ họng Triệu Lỗi khô khốc, khiếp sợ trong lòng khó có thể bình phục, cho nên nhất thời không biết nên nói những gì khi đối mặt với Lục Vân.

Lục Vân vỗ vỗ bờ vai anh ta và nói: “Không cần nói gì cả, về sau nếu anh bị hà hiếp ở Hùng gia thì cứ việc tới tìm tôi, làm bạn cũ, tôi nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc."

Đây là hứa hẹn của Lục Vân, tựa như lúc trước Triệu Lỗi cho rằng hắn sống không được như ý, anh ta đã hứa hẹn muốn giúp hắn tìm một phần công việc.

Hốc mắt Triệu Lỗi ướt át.

Mà khi Lục Vân rời khỏi sảnh Hùng gia, đi vào sảnh khác thì Mã Tam Gia lập tức khom lưng uốn gối mà nói: “Tiền bối, ngài thích nuôi chó không, tôi có thể làm chó của ngài, gâu gâu!"

Mã Tam Gia cũng cảm thấy rất khiếp sợ!

Ông ta đã sớm biết Lục Vân là tu luyện giả, nhưng cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi vẫn làm ông ta chấn động mãnh liệt, ngay cả hộ pháp Võ Minh cũng phải quỳ xuống trước mặt Lục Vân, điều này chứng minh Lục Vân có thân phận địa vị rất cao.



Có thể trở thành chó của đại thần cũng là một loại vinh hạnh.

Lục Vân nhận lấy chiếc xe đạp từ trong tay ông ta và nói: “Xem biểu hiện của ông đi!"

"Vâng!"

….

Rất lâu sau khi Lục Vân rời đi, Hứa Thuần quỳ gối ở sảnh Hùng gia mới dám đứng dậy, quần áo trên người đang nhiễu mồ hôi tí tách, vẻ kính sợ trên mặt vẫn chưa biến mất.

Hùng Phó gian nan hỏi: “Hứa hộ pháp, vị vừa rồi... Rốt cuộc có thân phận gì?"

Hứa Thuần cười khổ lắc lắc đầu: “Thực khủng bố thực khủng bố."

Sau đó thì không tiếp tục nói.

Hùng Phó đau thương nhìn thoáng qua thi thể con mình, thở dài và nói: “Ai, lần này Nhật Huy trêu chọc phải nhân vật đáng sợ như vậy, còn liên lụy Hứa hộ pháp."

Hứa Thuần cũng thở dài một tiếng và nói: “Cũng do tôi gieo gió gặt bão, nếu hành vi của tôi đoan chính thì sao lại sợ bị liên lụy."

Hùng Phó trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Hứa hộ pháp, ông thật sự muốn đi Võ Minh nhận tội? Nếu không… trốn đi."

"Câm miệng!"

Hứa Thuần lập tức cắt ngang lời Hùng Phó, lạnh giọng mà nói: “Ông có biết đã đắc tội vị vừa rồi thì cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không làm được gì, còn nữa, về sau đừng gọi tôi là Hứa hộ pháp, tôi chỉ là một tội nhân."

Nói xong, ông ta đi nhanh rời khỏi sảnh Hùng gia, suốt đêm chạy tới căn cứ Võ Minh khu Giang Nam để nhận tội!

Hùng Phó sững sờ ở tại chỗ, sóng to gió lớn trong lòng cứ kéo dài mãi không thể bình ổn, tuy rằng Hứa Thuần không chỉ tên nói họ, nhưng cái tên Vân Thiên Thần Quân đã được miêu tả sinh động.

Chỉ có thần quân điện hạ đứng trên đỉnh cao cả nước mới có lực uy hiếp khủng bố như vậy.

Thân thể Hùng Phó chấn động, vội vàng triệu tập hội nghị gia tộc để tuyên bố hai chuyện lớn.

Thứ nhất, Hùng gia rời khỏi thị trường mỹ phẩm dưỡng da tỉnh Giang Nam, từ bỏ tập đoàn Hàn Mỹ, tránh lại sinh ra xung đột ích lợi với tập đoàn Khuynh Thành.

Thứ hai, con rể Triệu Lỗi lập tức được liệt vào thành viên trung tâm của Hùng gia, có tư cách tiếp xúc với sản nghiệp Hùng gia, hơn nữa trở thành đối tượng được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.