Chương trước
Chương sau
"Sư phụ tôi đang ở đâu? Sư phụ tôi ở dưới mí mắt hai người các ngươi đấy, các người thử đoán xem hắn đang ở nơi nào?" Dư Hồng Văn khó chịu nói.

Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.

Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn tìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?

Mắng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.

Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục.

"Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"

Tề Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”

"Hừ——"

Tề Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.

Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!

Chú Minh trừng mắt nhìn Tề Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”

Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vì Lục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn.

"Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm."

Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người.



"Mày?"

Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”

Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.

Chú Minh thì nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Hồng Văn một cái, thấy vẻ mặt Dư Hồng Văn không vui, liền biết lời nói vừa rồi của Tề Minh lại chọc vị lão tiên sinh này mất hứng, nói cách khác chính là, Lục Vân thật sự có thể là sư phụ của Dư Hồng Văn thật.

Để kiểm chứng, ông ta lại thành khẩn hỏi Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, lời hắn vừa nói là sự thật sao?"

"Hừ!"

Dư Hồng Văn không vui hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng thái độ này đã là một đáp án vô cùng rõ ràng.

Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?

Trong lòng Chú Minh cả kinh.

Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.

Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thần y.

Vì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!”

"Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.