Vừa mới lên đèn, ánh đèn huyền ảo phủ lên một tầng ánh sáng mê ly cho trang viên Vân Đỉnh. 
Những người đàn ông và phụ nữ có mặt đang tìm kiếm con mồi của họ. 
Triệu Đông đi mà quay lại, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý. 
Anh đem ánh mắt nhìn về phía sàn nhảy ở giữa bãi cỏ, không nhìn thấy Tô Phỉ, cũng không thấy bóng người Ngụy Đông Minh. 
Ánh mắt hướng lên trên, cửa sổ tầng ba phản chiếu ra một bóng dáng xinh đẹp. 
Trực giác nói với anh rằng đó chính là Tô Phỉ. 
Anh né tránh vệ sĩ của trang viên, vài cái liền từ ban công bật vào. 
Dựa vào giai điệu của Waltz, nghe thấy một cuộc cãi vã trong phòng. 
Ngụy Đông Minh đóng cửa lại, âm thanh ngang ngược vô tình: “Cởi quần áo ra!” 
Tô Phỉ ôm bả vai nói: “Đông Minh, anh uống quá nhiều rồi.” 
“Tôi nói rồi, mẹ nó tôi bảo em cởi quần áo!” 
Ngụy Đông Minh gầm lên, ánh mắt cũng đầy tia máu. 
Tô Phỉ theo bản năng lui về phía sau, cô đã quen với sự tao nhã của Ngụy Đông Minh, tuy rằng chưa nói tới thích, nhưng tuyệt đối không thể nói là chán ghét. 
Nhưng người đàn ông trước mắt này, làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ. 
Đây có phải là bộ mặt thật của anh ta sao? 
Một khi có quyền có thế, liền tiểu nhân đắc chí? 
Ngụy Đông Minh chất vấn: “Thế nào? Vậy tên bảo vệ nhỏ kia có thể nhìn, vị hôn phu đường đường như tôi lại không được nhìn, không được sờ?” 
“Vô sỉ!” 
Tô Phỉ quay đầu, nước mắt uất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-trieu-dong/224740/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.