Chương trước
Chương sau
Đánh ngất thú nhân đầu sư chỉ còn thiếu nửa giây thôi là có thể tránh được một kích của mình ngã xuống đất, Giang Khương mừng rỡ không thôi. 

 Sự lợi hại của thú nhân đầu sư này vượt quá dự liệu của hắn. Mặc dù cuối cùng cũng bị giải quyết, nhưng hoàn toàn phải dựa vào thiên phú để hành động. 

 Nếu không có thiên phú Tốc độ, Giang Khương đoán hắn còn chưa xuất thủ đã bị thú nhân đầu sư già nua đó phát hiện rồi. 

 Nhìn lão thú nhân đầu sư mềm oặt ngã xuống đất, Giang Khương khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía tế đàn thần miếu. 

 Chính giữa tế đàn thần miếu có đặt một cái chén bằng đất sét màu tím. Giang Khương thở phào một hơi. Xem ra lần này hắn không tìm sai chỗ. 

 Bước nhanh về phía trước, dùng thần thức và thiên phú Thanh Chướng xác nhận không có cơ quan gì đặc biệt, hắn liền đưa tay cầm lấy Thần Thú Bát. 

 Cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Giang Khương không nhịn được xúc động ngút trời. 

 Món đồ này đã ở bên cạnh hắn một thời gian dài, đột nhiên không thấy, đúng là cảm thấy không quen. Nhưng cũng may là đã tìm lại được. 

 Cầm lấy cái bát, Giang Khương ngẩng đầu nhìn tượng thần trước mắt, nháy mắt một cái. 

 Tượng thần trước mắt rõ ràng khá cổ xưa, nhưng vẫn rất rõ ràng, hơn nữa còn rất sống động. 

 - Đây chính là thần thú Braun. 

 Nhìn tượng thần tóc vàng, gương mặt phương tây, Giang Khương nhún vai một cái. Xem ra hình tượng chân thật của Braun và trong dự đoán của hắn cũng không chênh lệch nhau mấy. 

 Nếu đã lấy lại được Thần Thú Bát, Giang Khương không dám ở lại quá lâu. Vạn nhất bị phát hiện, một cuộc ác chiến sẽ xảy ra mất. 

 Hắn không muốn đụng phải Sư Khung. 

 Bước chân nhẹ nhàng, hướng ra ngoài cửa miếu. 

 Nhưng khi hắn vừa mới đi ra, đang định sử dụng thiên phú che giấu hành tung rời khỏi Thú vương cung. 

 Lúc này, thần miếu sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động. 

 - Chuyện gì xảy ra vậy? 

 Giang Khương quay đầu lại nhìn, phát hiện lão thú nhân đầu sư vẫn nằm yên không động đậy trên mặt đất, vậy ai đã phát hiện ra hắn? 

 Chẳng qua sau khi hoảng sợ một chút, Giang Khương cúi xuống nhìn Thần Thú Bát trong tay, cười khổ một tiếng rồi bay vút ra ngoài. 

 Rõ ràng, nếu lão già đó còn chưa tỉnh lại, chỉ có một khả năng. 

 Thần miếu này có điều cổ quái. Một khi Thần Thú Bát bị lấy khỏi phạm vi thần miếu, thần miếu sẽ tự động báo động. 

 Đã là thần miếu của Yêu tộc, xử lý như vậy với thần khí của thần thú cũng không phải là chuyện khó khăn gì. 

 Giang Khương chẳng qua chỉ lo lắng Thần Thú Bát bị Sư Khung hạ pháp thuật định vị. Vậy thì phiền phức lớn rồi. 

 Trong lúc Giang Khương đang định lao qua tường thành, chung quanh đã có rất nhiều thủ vệ lao đến. Mặc dù đang sử dụng thiên phú che giấu hành tung, Giang Khương cũng không khỏi cẩn thận, lợi dụng bóng tối của cung điện để che chở cho mình. 

 Nếu bị đám thủ vệ này đụng phải, thiên phú che giấu hành tung có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ bị phát hiện. 

 Chỉ trong mấy phút. Giang Khương rốt cuộc cũng đã đến gần thành tường. Chẳng qua chỉ còn một chút nữa thôi liền cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn đập đến đằng sau lưng mình. 

 Tốc độ đó khiến cho Giang Khương thiếu chút nữa không có thời gian tránh khỏi, chỉ chật vật lăn một vòng, miễn cưỡng tránh được một kích này. 

 Vất vả lắm mới tránh được, hắn nhìn thấy chỗ vị trí của mình trước kia cắm một thanh trường mâu. Đuôi của thanh trường mâu vẫn còn rung lên nhè nhẹ. 

 Thấy thanh trường mâu cắm sâu gần thước vào trong đất, trong lòng Giang Khương không khỏi cảm thấy vui mừng. Chỉ cần chậm một chút thôi, hắn sẽ bị một kích này làm cho bị thương nặng. 

 - Lá gan không nhỏ nhỉ? Lại dám trở lại? 

 Lúc này, sau lưng vang lên tiếng cười nhạt. 

 - Đáng chết. 

 Nghe được giọng nói lạnh lẽo, Giang Khương cười khổ, xoay người bỏ chạy. 

 - Bị ta phát hiện còn muốn chạy? 

 Sư Khung cười khẽ một tiếng, bắn người lên mau chóng đuổi theo Giang Khương. 

 Nghe tiếng xé gió đằng sau, Giang Khương hít sâu một hơi, bật người lên cao. Thiên phú Ngưng trệ không gian trong nháy mắt khởi động. Nhưng lại không bay đến độ cao của tường thành. 

 Đang định lộn mèo, ai ngờ bảy tám thanh trường mâu đồng loạt phóng lên, bao quanh toàn thân Giang Khương. 

 - Mẹ kiếp. 

 Giang Khương hét lên giận dữ, trường đao xuất hiện trong lòng bàn tay, đánh bay mấy thanh trường mâu. 

 Đám thú nhân canh phòng toàn lực ném trường mâu ra ngoài, lực phản chấn vẫn chấn hắn bay ngược trở về. 

 Sư Khung sau lưng hắn hét lên giận dữ, một quyền đập vào lưng Giang Khương. 

 Giang Khương liền cảm nhận được một quyền giống như thanh chùy lớn đập vào sau lưng mình. 

 Giang Khương biến sắc, miệng khẽ quát, đồng thời vung tay nghênh đón một quyền đánh tới sau lưng. 

 Thấy đối phương vội vàng chống đỡ một quyền này của mình, mắt thấy chỉ còn hai thước nữa là chạm phải, ánh mắt Sư Khung lóe lên hung quang. Nếu Giang Khương dám chống lại một quyền này của ông ta bằng tay trái, hắn xem như không cần tay trái nữa. 

 Nhưng Sư Khung chỉ vừa mới nhếch miệng, đã nghe Giang Khương quát lên một tiếng: 

 - Nổ. 

 Còn chưa kịp phản ứng, Sư Khung cảm thấy một cổ khí lãng đang bộc phát trong lòng bàn tay đối phương. 

 Ầm! Cổ khí lãng bỗng nhiên mổ tung. Sư Khung cảm thấy cánh tay mình chấn động một cái, sau đó cả người rơi thẳng xuống. 

 Đối phương cũng trực tiếp bắn ngược ra ngoài. Cú bắn ngược này có chút khoa trương, bắn lên cao bốn năm trượng, sau đó lộn mèo một cái trên không, rơi xuống bên ngoài tường thành. 

 Nhìn đối phương dễ dàng thoát khỏi Thú vương cung, Sư Khung không khỏi ngửa đầu rống lên: 

 - Tất cả mọi người đuổi theo cho ta. 

 Nghe tiếng Sư Khung gầm thét, đám thú nhân không dám thờ ơ, rống lên nhảy xuống đuổi theo Giang Khương. 

 Hung quang trong mắt Sư Khung bắn ra bốn phía, tức giận quát: 

 - Mau dắt vật cưỡi của ta đến đây, ta muốn đích thân xé xác tên tiểu tử đó ra. 

 Thuận lợi rơi xuống bên ngoài Thú vương cung, Giang Khương không ngừng huy động cánh tay trái của mình. Vừa rồi hắn thành công mượn thiên phú Khí bạo, tránh được một kích này của Sư Khung. Hơn nữa còn thuận lợi vượt qua được tường thành chạy trốn. 

 Nhưng một kích đó của Sư Khung vẫn chấn cánh tay trái của hắn đau muốn chết. 

 Nghe tiếng gầm thét của đám thú nhân đằng sau vọng tới, hắn không dám để ý đến cánh tay trái đau nhức nữa, nhanh chân bỏ chạy. 

 Lúc này, hắn cũng không dám chần chừ quá lâu. Một mình hắn còn có thể đấu được ba bốn thú nhân, nhưng nghe tiếng kêu đằng sau, ít nhất cũng phải có mười mấy người đuổi theo hắn. 

 Nếu bị đuổi kịp, bị vây đánh, tư vị chắc chẳng dễ chịu gì. Đừng nói đến việc Sư Khung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. 

 Không thể không nói, công phu chạy trốn của Giang Khương có thể xếp hàng đầu. Dưới tác dụng của thiên phú Tốc độ, chỉ sau mấy phút, hắn đã bỏ đám thú nhân kia hai ba trăm thước. 

 Mắt thấy có thể dùng thiên phú Tốc độ phối hợp với thiên phú che giấu hành tung, hoàn toàn có thể bỏ rơi đám thú nhân kia, nhưng trong đầu hắn liền lóe lên tin tức cảnh cáo, khiến cho Giang Khương phải biến sắc. 

 - Năng lượng súc tích chưa đủ 5%. Chủ thể sắp tiến vào trạng thái ngủ đông. 

 - Đáng chết. 

 Giang Khương hít một hơi thật sâu. Sau khi hắn lên cấp, hắn vẫn chưa bổ sung năng lượng, không nghĩ đến mặc dù đang ở trạng thái Không Minh, năng lượng bị tiêu hao giảm xuống mức thấp nhất, nhưng vì sử dụng các loại thiên phú quá nhiều, năng lượng vẫn bị tiêu hao không ít. 

 Giang Khương đành đau khổ dừng lại việc tiếp tục sử dụng các kỹ năng. 

 Đưa tay lấy chai thuốc, ném hai viên Hồng Vân Đan vào miệng, bắt đầu điều động nội khí trong đan điền, quán chú vào hai chân, cấp tốc chạy đi. 

 Bây giờ hắn không dám tiêu hao năng lượng nữa. Nếu không, để cơ thể rơi vào trạng thái ngủ đông, chờ hắn chính là cái chết. 

 - Đáng chết! Đang trong lúc quan trọng, tên này còn đích thân đuổi theo. 

 Tức giận mắng một câu, Giang Khương chỉ có thể hít một hơi, cắn răng tăng tốc độ chạy về phía trước. Bây giờ hắn không thể bị đuổi kịp được. 

 Khi không có năng lượng để chống đỡ, không thể sử dụng các loại thiên phú, nếu bị Sư Khung đuổi bắt, tỷ lệ bình yên chạy trốn gần như bằng không. 

 Bây giờ chỉ có thể xuất toàn lực, tận lực kéo dài thời gian, để hắn có thể mau chóng hấp thu năng lượng Hồng Vân đan, ứng đối một chút. Nếu không, chỉ sợ là vạn kiếp bất phục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.