Chương trước
Chương sau
Lúc này hai Đại vu sư Poragu và Draco đang mặt đầy sùng kính nhìn sứ giả đại nhân cùng vị thần thú đại nhân này trò chuyện, trong mắt tràn đầy nhún nhường cung kính cùng cuồng nhiệt... nhưng không dám chen ngang lấy một câu. 

 Đột nhiên xuất hiện một vị Thần thú chân chính, kể ra kẻ hưng phấn và cuồng nhiệt nhất vẫn là những người hầu Thần thú thành kính bọn họ. 

 Mấy trăm năm qua, rất nhiều vu sư bị người ta gọi là vu sư man di, chỉ có thể dựa vào vài thần thuật và vinh quang ngày xưa mà Thần thú lưu lại để chống đỡ ở Châu Phi. 

 Họ không thể giống các thế lực khác, có thể tùy ý đi lại trong thiên hạ mà vẫn đảm bảo thực lực của bản thân! 

 Hai người lúc lần đầu gặp vị sứ giả đại nhân này còn nghĩ chẳng qua vị này chỉ may mắn, có được một vị thần thú chi linh nhận chủ thôi. 

 Nhưng bây giờ, hai người mới phát hiện, mình và cả Bộ lạc Vu sư đều sai hoàn toàn rồi. 

 Vị Cửu Vĩ hồ trước mặt này không đơn giản là Thần thú chi linh, mà là một tồn tại Thần cấp cùng cấp bậc với Thần thú miện hạ năm đó. 

 Là đại vu sư, dĩ nhiên hai người họ có tư cách đọc và tiếp nhận truyền thừa liên quan, biết rõ mặc dù Bộ lạc Vu sư cung phụng rất nhiều vị Thần minh, nhưng vị Thần minh thực sự cung phụng chỉ có vị Thần minh tên “Braun” này, mà vị Thần minh này chỉ là một vị trong cả yêu tộc thôi. 

 Trong ghi chép cũng không nói rõ ràng nhưng hai vị Đại vu sư hiểu rất rõ. Trong cả yêu thần tộc có rất nhiều tồn tại cùng cấp bậc Thần thú, có điều họ không thể nào đuổi kịp được mà thôi. 

 Vì vị Thần minh “Braun” này cho nên mới có thể có được Thú linh chi lực, biến hóa ra các loại thần thuật... 

 Vị Cửu Vĩ thiên hồ miện hạ trước mặt, với khí tức thần lực mạnh mẽ của cô ta, là những người hầu Thú thần truyền thừa trăm ngàn năm, dĩ nhiên họ có thể biết vị này là Thần minh thực sự. 

 Mặc dù có lẽ chỉ là một phân thân hoặc hình chiếu nhưng vẫn là một đại diện thần quyền không thể xâm phạm. 

 Că cứ theo lời vị thần minh này, năm đó thần thú miện hạ thật sự không vứt bỏ những Thần duệ này, thậm chí còn hợp tác với các Thần minh khác, dùng Thần khí xây dựng thế giới dưới đất này làm nơi sinh tồn sinh sôi cho các thần duệ. 

 Hai vị Đại vu sư nhìn hai tay mình, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng sứ giả đại nhân đã lừa dối mình. 

 Hai tay mình đã dính máu tươi của Thần duệ... 

 Có điều, nếu vị Thần minh này và Sứ giả đại nhân có quan hệ tốt như vậy, hơn nữa Sứ giả đại nhân cũng là sứ giả cấp Thần thật sự, vậy thì mình chỉ phụng mệnh Sứ giả đại nhân hành sự, thần thú miện hạ hẳn sẽ không trách tội chứ? 

 Giang Khương vừa tùy ý liếc mắt nhìn hai vị Đại vu sư, liền biết được hai người đang suy nghĩ gì. 

 Hắn lập tức cười nói: 

 - Poragu, Draco... Đúng như lúc đầu hai người nói, chỉ là bất đắc dĩ thôi, dù sao Cửu Vĩ lúc chưa tỉnh... nếu không có hai người các ông, có lẽ tôi không thể nào chống đỡ được cho tới khi Cửu Vĩ tỉnh lại! 

 - Sứ giả đại nhân chớ có tự trách, hết thảy cũng là vì thần thú miện hạ, vì yêu thần tộc... Tôi nghĩ thần thú đại nhân cũng sẽ hiểu! 

 Hai vị Đại vu sư trên mặt càng thêm cung kính, trầm giọng nói... 

 - Ừm... 

 Giang Khương hài lòng gật đầu. Poragu và Draco này cũng không phải loại người cổ hủ. Dĩ nhiên, Cửu Vĩ xuất hiện vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Chỉ cần Cửu Vĩ đứng về phía mình, hai Đại vu sư này sẽ không thể trở mặt. 

 Không lâu sau, Cửu Vĩ thản nhiên nhìn về phía lúc đầu đi đến, nói: 

 - Người bên đó đã tới... 

 - Đã tới? 

 Vẻ mặt Giang Khương hơi nghiêm lại, sau đó bật người dậy, không dám chậm trễ. 

 Có điều hắn vừa mới bật người dậy thì hình như hơi mỉm cười. Với thực lực của mình bây giờ, hoàn toàn không cần lo lắng Sư Mang kia. 

 Hơn nữa giờ còn có Cửu Vĩ ở đây. Nếu Đại vu sư của Bộ lạc Vu sư đã nhận ra Cửu Vĩ tới, vậy thì đám huyết duệ Thú thần này có lẽ càng cảm nhận được mới phải. 

 Đám Poragu ở bên lúc này cũng không còn căng thẳng như lúc đầu mà hơi ngẩng đầu lên, giống như chó ỷ thế chủ, đứng sau lưng Giang Khương... 

 Lúc này Eve cũng vô cùng bình tĩnh. Vào đây lâu như vậy, dĩ nhiên cô cũng biết một chút tình hình. Với tình hình hiện tại, tạm thời không cần quá lo lắng. 

 Cơ thể Cửu Vĩ không thu lại, cứ như vậy đứng sau lưng Giang Khương, có điều cơ thể cao vài trượng đó quá bắt mắt khiến cho đám Sư Mang đang chạy tới từ xa đã nhìn thấy rõ. 

 Sau khi đến sát gần khoảng ngàn mét, sắc mặt Sư Mang đầy ngưng trọng. Gã có thể cảm nhận rõ bóng dáng to lớn phía trước cùng với khí tức phần lực dày đặc thuần khiết trên bóng dáng đó. 

 Sự rõ ràng nay tuy không quá mạnh mẽ nhưng cũng đủ khiến sâu trong lòng gã cũng toát lên sự kính phục và sợ hãi sâu đậm. 

 Đây là phân thân của Thần minh giáng lâm... Từ sau khi chư thần rời đi, trăm ngàn năm qua, duy chỉ có một vị Thần minh này một lần nữa giáng lâm đến thế giới này! 

 Nhưng bóng dáng đó hình như không phải phụ thần, mà là một vị thần minh cường đại khác trong khi chép... 

 Nếu không phải phụ thần giáng lâm, cũng không phải Thần khí gì xuất hiện, điều này khiến Sư Mang hơi thất vọng. 

 Có điều bất kể đây là vị Thần minh nào giáng lâm cũng đều là chuyện cực lớn, có lợi vô hại với yêu tộc. Hơn nữa gã tin là Đại vương có lẽ cũng đã chạy về phía này. 

 Ma thú mà bọn họ đang cưỡi, vừa cảm nhận được cỗ thần uy này, tứ chi bắt đầu run lên, sau khi bước lên trước được một đoạn thì không dám đi tiếp nữa, nằm bò trên mặt đất, cho dù đám người đầu thú có thúc như thế nào cũng vậy. 

 Sư Mang hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ át chế kích động và nghi hoặc trong lòng, vẫy tay ra hiệu tất cả người đầu thú xuống ngựa, đi về phía trước. 

 Cho dù như thế nào, mình nhất định cũng sẽ là người đầu tiên chạy tới. 

 Sau khi chạy tới, hai mắt Sư Mang hơi khựng lại, vì gã thấy đứng trước phân thân vị Thần minh đó là đám nhân tộc đáng chết kia. 

 Dưới chân Sư Mang hơi chần chừ một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn phân thân thần minh to lớn lẳng lặng nhìn mình. Gã cắn răng, chậm rãi bước tới. 

 Lúc gã đứng cách mọi người khoảng hơn mười thước liền quỳ một chân xuống lấy tay phủ ngực, cung kính nói: " 

 - Tiểu yêu Sư tộc Sư Mang, cung nghênh miện hạ giáng lâm... 

 Những người đầu báo, người đầu sói sau lưng Sư Mang cũng vội vàng làm theo, quỳ hai gối xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, cung kính đồng thanh nói: 

 - Tiểu yêu cung nghênh miện hạ giáng lâm! 

 - Ừm... Ngươi tên Sư Mang? 

 Cửu Vĩ gật đầu, nhìn qua đám người đầu thú này, đôi mắt như hồng ngọc sau khi nhìn chằm chằm Sư Mang đang quỳ gối thì nhẹ nhàng chớp chớp, uy nghiêm nói: 

 - Trên người ngươi còn mang ít huyết mạch của Hồ tộc ta... 

 - Miện hạ thần uy cuồn cuộn... Tổ mẫu đời thứ hai của tiểu yêu là Tam vĩ hồ... 

 Trong lòng Sư Mang khẽ vui mừng, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Cửu Vĩ, cung kính nói: 

 - Không biết miện hạ tôn vị là... 

 - Ta là Tinh Linh Cửu Vĩ nhất tộc... 

 Cửu Vĩ hơi ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói. 

 Nghe Cửu Vĩ nói vậy, hai mắt Sư Mang thoáng đông lại, sau đó càng khiêm nhường cúi đầu nói: 

 - Hóa ra đúng là Tinh Linh miện hạ... Yêu tộc dưới đất ta ngàn năm không gặp thượng thần, nhưng vẫn hiểu giáo huấn của phụ thần, trông mong có một ngày có thể một lần nữa nhìn thấy uy nghiêm thượng thần... Hôm nay đúng là may mắn của Sư Mang và yêu tộc, có thể gặp phân thân miện hạ giáng lâm! 

 - Ừm... 

 Cửu Vĩ nhìn bộ dạng hưng phấn cung kính của Sư Mang thì khẽ nhẹ nhàng gật đầu một cái, thở dài nói: 

 - Năm đó Braun thương hại các ngươi, xây dựng thế giới dưới đất, chứa tạp huyết các tộc, dẫu sao huyết mạch cũng không thuần, tương lai các ngươi cũng không thể nào hóa hình được. 

 - Bây giờ xem ra, không biết nên nói là tốt hay xấu... Chí ít đến giờ các ngươi vẫn còn tiếp tục kéo dài... 

 Cửu Vĩ uy nghiêm những người đầu sói, người đầu báo và cả người đầu hồ ly đứng sau lưng Sư Mang, nhẹ nhàng lắc đầu nói: 

 - Đại vương của các ngươi đâu? 

 Nghe Cửu Vĩ nói vậy, Sư Mang hơi chần chừ, giương mắt nhìn hai con mắt uy nghiêm của Cửu Vĩ, cùng với thần uy cuồn cuộn trên người phân thân, nuốt nước miếng một cái, vội vàng trả lời: 

 - Lúc này Đại vương vẫn đang ở vương cung... có điều... 

 - Có điều, chắc ông ấy cũng đã cảm nhận được thần uy của miện hạ, có lẽ đang đến đây... 

 Cửu Vĩ hài lòng gật đầu một cái, nói: 

 - Được... Vậy lần này ta chờ hắn đến! 

 - Vâng... Cẩn tuân chỉ dụ của miện hạ! 

 Sư Mang cung kính nói, sau đó vung tay về phía các thuộc hạ sau lưng, trầm giọng nói: 

 - Mau đứng hai bên miện hạ, chờ Đại vương đến. 

 Mấy chục tên người đầu thú vội vàng tiến lên, bảo vệ hai bên Cửu Vĩ. Nhưng nhìn thấy Giang Khương đứng trước Cửu Vĩ, trong mắt mấy tên người đầu thú này lóe lên tia địch ý, muốn tiến lên đuổi đám Giang Khương cách Cửu Vĩ một chút! 

 Lúc này hai mắt Sư Mang rũ xuống, giống như không chú ý đến tình hình hiện tại. 

 Hai vị Đại vu sư nhìn thấy động tác của đám người đầu thú này liền bày ra bộ dạng vệ sĩ trung thành, ngăn trước người đám người đầu thú này. 

 Lúc này hai vị Đại vu sư không có chút biểu hiện kính trọng những Thần duệ kia mà hoàn toàn bái phục Giang Khương. 

 Thấy động tác của đám người đầu thú này, đôi mắt đỏ máu của Cửu Vĩ khẽ lóe lên, lên tiếng nói: 

 - Dừng tay! 


 - Người hầu phụ thần? 

 Sư Mang nghe thấy lời này rõ ràng hơi sửng sốt, nhìn về phía hai Đại vu sư đen thui, một lúc sau mới la lên thất thanh: 

 - Bọn họ là nhân tộc được truyền bá thần uy của phụ thần? Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn tồn tại đến giờ? 

 - Đúng vậy... Ta đã xác nhận không nhầm đâu, bọn họ chính là người hầu nhân tộc của Braun, ngươi nhận ra là tốt rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.