Chương trước
Chương sau
Với những kẻ đang trấn thủ kia, Sư Mang không để ý lắm. 

 So với phụ thần, những kẻ được gọi là người trấn thủ này đều là những con kiến hôi. Cho dù thật sự để bọn chúng chạy thoát cũng chẳng phải chuyện gì lớn. 

 Nếu có thể lấy được Thanh Mị của Phụ thần, hoặc lấy được vật mà Phụ thần lưu lại ba động năng lượng cực mạnh, vậy thì mình thân là Hoàng tộc hoàn toàn có thể dựa vào loại thần lực này tiến hành tẩy huyết mạch toàn thân, giúp sức mạnh huyết mạch của mình đạt đến mức mạnh nhất. 

 Đến lúc đó cho dù là Đại Vương e cũng cũng phải kính sợ mình mấy phần; thậm chí... chỉ cần sức mạnh huyết mạch của mình đủ mạnh, có cướp ngôi cũng không phải chuyện không thể... 

 Sư Mang đem theo hưng phấn này hoàn toàn không để ý đến Giang Khương, vứt bỏ mục tiêu ban đầu, bắt đầu đi về phía khí tức kia truyền tới. 

 Đám thú cao cấp khác cũng nhất trí như vậy. Sau khi đám người đầu sư tử cảm nhận được cỗ khí tức này, tất cả những sư tử đều kinh ngạc đồng thời mừng rỡ không thôi. 

 Không ít người đầu sư tử dẫn theo ba năm hoặc mười mấy kỵ sĩ thú bắt đầu đi về phía có truyền tới tiếng huýt sáo. 

 Đứng trước một tòa cung điện hùng vĩ, trên trăm kỵ sĩ thú vật bộc phát súc thế. Cánh cổng cung điện từ từ mở ra, một người đầu sư tử hùng tráng và tràn đầy uy nghiêm cưỡi một hùng sư màu vàng cao to, bước ra khỏi cung điện dưới sự hộ tống của những người đầu sư tử. 

 Sau đó vị người đầu sư tử này vung một cánh tay lên, dẫn đầu chạy về phía đám Giang Khương. Những kỵ sĩ phía sau cũng lao theo như nước lũ. 

 - Cái gì, giờ các anh không cần đi tiếp viện người của các anh? 

 Eve ở bên nghe thấy Giang Khương bắt đầu tán dóc với Cửu Vĩ thiên hồ thì kìm nén tò mò trong lòng, trầm giọng nhắc nhở. 

 - A... Đúng... Phải đi tiếp viện cho bọn họ mới được. 

 Bởi vì ban nãy qua ải thuận lợi, hơn nữa đã dự đoán được Sư Mang kia chắc chắn sẽ từ bỏ chuyện đuổi theo đại đội mà đuổi về nên Giang Khương đã thoáng buông lỏng hơn. Sau khi hắn hơi sững sốt một chút liền phục hồi tinh thần. 

 Tuy Sư Mang có lẽ sẽ cảm nhận được dị động của tình hình bên này mà chạy về, nhưng cũng không phải hành động mà giờ mấy người đang chờ đợi. Đột nhiên Cửu Vĩ nói: 

 - Các người không cần đi... Ta cảm thấy, mấy chục ngàn thước phía trước có một nhóm người đang tiến về phía này, nếu đoán không nhầm.... 

 - A? 

 Nhìn theo hướng Cửu Vĩ chỉ, đó là vị trí cửa ra. 

 Xem ra, chắc chắn là đám Sư Mang đang chạy về rồi. 

 Mọi người cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bên Sư Mang không đuổi bắt đại đội Thiên Y viện thì ít nhất là đã đạt được mục đích. 

 - Nếu vậy, vậy chúng ta không cần vội nữa, chờ bọn họ đến... 

 Giờ thực lực đã tăng nhiều, hơn nữa còn xác định được mình có thể thoải mái tay chân, không cần bó tay bó chân như ban đầy, Giang Khương cũng bình tĩnh lại. 

 Đầu tiên bên mình đuổi theo bán sống bán chết, bây giờ cuối cùng cũng đến phiên chúng ta đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công rồi. 

 - Cái đó... Cửu Vĩ, cô nói tiếp đi... 

 Giang Khương đưa tay mò trong balo lấy ra một chai nước, sau khi đưa tới miệng nốc hai hớp lúc này mới sảng khoái nói. 

 - Năm đó để ổn định thế giới này... đảm bảo thế giới dưới đất này cũng không sụp đổ... Đồng thời, cũng để phòng ngừa nhân tộc lật lọng, bảo vệ đám hậu duệ kia của hắn... 

 - Braun để lại một món thần khí coi như chống đỡ... 

 - Thần khí? 

 Giang Khương nghe Cửu Vĩ nói vậy sắc mặt hơi đổi, đưa tay móc ra Thần Thú Bát, nói: 

 - Ở đây cũng có một Thần khí. Không biết có giống với cái này không? 

 Cửu Vĩ nhìn Thần Thú bát trong tay Giang Khương, mắt lóe lên tia cổ quái. Chín cái đuôi xù của nó nhẹ nhàng đung đưa đằng sau, nói: 

 - Cái này chưa được coi là Thần khí... 

 - Chưa được coi là Thần khí? 

 Giang Khương hơi sửng sốt, ngạc nhiên chỉ Thần Thú bát trong tay kinh ngạc nói: 

 - Cô nói đây không phải Thần khí? 

 - Dĩ nhiên là không phải... 

 Chính cái đuôi của Cửu Vĩ nhẹ nhàng lúc lắc: 

 - Đây chẳng qua chỉ là cái chén mà năm đó Braun thích nhất thôi... 

 - Chén? 

 - Đúng... Chén! Là một cái chén khá đặc biệt. 

 Cửu Vĩ cười gật đầu nói: 

 - Chén này mặc dù không được coi là thần khí, nhưng với yêu tộc mà nói cũng có thể miễn cưỡng được coi là Thần khí thứ cấp... 

 - Thần khí thứ cấp? Yêu tộc? 

 Giang Khương bén nhạy phát hiện ra thứ này, tò mò nhìn về phía Cửu Vĩ nói: 

 - Ý cô là chủng tộc của cô và sư tử Braun là yêu tộc? hông phải thú tộc sao? 

 - Á? Dĩ nhiên không phải... Ai tự xưng mình là thú chứ? 

 Đuôi của Cửu Vĩ chậm rãi lắc lư, nhìn Giang Khương nói: 

 - Yêu tộc chúng ta cùng với Nhân tộc các người đồng đẳng... Lẽ nào các người hoàn toàn không biết những chuyện này? 

 - Không biết... 

 Vẻ mặt Giang Khương kỳ quái, liên tục lắc đầu, không ngờ sự việc lại như vậy. Hắn không tin Cửu Vĩ lại lừa mình trong chuyện như vậy. Nhưng vì sao trong kho tài liệu của Thiên Y viện không có bất kỳ ghi chép gì? 

 Cho dù là phong động Long Sơn này, rõ ràng thú tộc năm đó... Không, yêu tộc và nhân tộc từng có hiệp nghị; nhân tộc cũng biết rất rõ có thế giới dưới lòng đất này, nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào lưu lại. 

 Nếu có chẳng qua chỉ là dặn dò hậu thế phải canh phòng phong động Long Sơn này, không cho ai ra cũng không để ai vào! 

 Rốt cuộc là tại sao? 

 Trong lòng Giang Khương càng thêm nghi ngờ, rõ ràng, Cửu Vĩ cũng không biết rõ rốt cuộc vì sao lại như vậy... 

 Cho nên, Giang Khương không dây dưa về vấn đề này nữa mà tiếp tục giơ Thần Thú bát trong tay mình, nói: 

 - Vậy cái này có tác dụng gì? 

 - Không có tác dụng gì đặc biệt... chẳng qua chỉ là bộ đồ ăn Braun sử dụng lâu dài, bị thần lực mấy ngàn năm của hắn xâm nhập, cho nên có một vài đặc hiệu mà thôi... 

 - Những đặc hiệu này đối với yêu tộc bình thường mà nói, hiệu quả miễn cưỡng cũng có thể coi không thua gì Thần khí... 

 - Khi ta chưa tỉnh lại, cần càng nhiều năng lượng, thứ này cũng chỉ có một chút tác dụng... Chỉ có thế mà thôi! 

 - Được rồi... 

 Giang Khương khẽ gật đầu, có Thần Thú bát lâu như vậy hắn thực sự hiểu rất rõ. Cái bát này ngoại trừ có tác dụng với mấy Tế tư thú thần và một vài người đầu thú thì thực sự không có ảnh hưởng đặc biệt gì với người... 

 - Vậy mục đích cô đến đây là làm gì? 

 Giang Khương nháy mắt một cái, sau đó gật đầu. 

 Đây là một chuyện tốt, ít nhất với nhân tộc mà nói là một chuyện tốt... 

 Mặc dù không biết uy lực của Thần khí này, nhưng chỉ cần nhnhinfhaays là do vị thú thần sư tử kia lưu lại cho hậu duệ của mình, có thể ổn định thế giới không gian lớn thế này, hơn nữa còn bảo vệ những người đầu thú này không bị nhân tộc xâm nhập... 

 Vừa nghe cũng biết là một thứ kinh khủng. Với tình huống hiện tại, cứ để Cửu Vĩ mau chóng đưa đi là thỏa đáng nhất! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.